Ads 468x60px

Featured Posts

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

KHUYẾT DANH - WHAT LOVE SAYS

TÌNH YÊU NÓI NHỮNG GÌ ?

Tình yêu không hỏi.
Rằng: “Anh là ai?”
Tình yêu chỉ nói:
“Anh là của em!”

Tình yêu không hỏi:
“Anh đến từ đâu?”.
Tình yêu chỉ nói:
“Anh ở tim em!”

Tình yêu không hỏi.
Rằng:“Anh làm gì?”.
Tình yêu chỉ nói:
“Rộn ràng tim em!”

Tình yêu không hỏi:
“Sao anh xa em?”.
Tình yêu chỉ nói:
“Mãi là với em!”

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG 

WHAT LOVE SAYS??? 

love dont ask!! 
"who are you??" 
love only says!! 
"you are mine!!" 

love dont ask!! 
"where are you from???" 
love only says!! 
"you lives in my heart!!" 

love dont ask!! 
"what do you do???" 
love only says!! 
"you make my heart to beat!!" 

love dont ask!! 
"why are you far away???" 
love only says!! 
"you are always with me!!" 
(Không rõ tên tác giả nhưng qua phong cách thơ diễn đạt)
có thể là một tác giả trẻ người châu Á hoặc người Việt)

Johann Wolfgang Von Goethe (1749-1832) - Đức

Johann Wolfgang Von Goethe (1749-1832) - Đức
Johann Wolfgang von Goethe là tiểu thuyết gia, đại thi hào, nhà viết kịch, nhà triết học tự nhiên, nhà hội họa, nhà điêu khắc, nhà khoa học,(chuyên gia của nhiều lĩnh vực như địa chất, xây dựng, giải phẫu). Bởi vậy, ông được tôn vinh là nhà bác học thông thái của Đức. Marx và Engels đã đánh giá Goethe là “Người Đức vĩ đại nhất”, “Vị thánh trong văn học Đức”. 
Ông là một trong những danh nhân bậc nhất của văn học phương Tây và thế giới, nổi tiếng với kịch thơ “ Faust”.

Một vài bài thơ.

1) Bài thơ: “Hiện diện”

Hiện diện
Johann Wolfgang Von Goethe

Em có mặt mọi vật đều lên tiếng.
Khi mặt trời huy hoàng xuất hiện.
Hy vọng em sẽ nối tiếp theo sau.

Khi thư thả bước trong vườn đi dạo.
Em là đóa hồng xinh của mọi đóa hồng.
Là hoa huệ dẫn đầu muôn hoa huệ trắng trong.

Khi em xoay, chuyển mình theo điệu múa.
Mọi vì sao đều rung động long lanh.
Hướng về em, sao bàng bạc vây quanh.

Đêm! bây giờ mới thật là đêm!
Em rạng rỡ theo vầng trăng chiếu.
Đầy quyến rũ dưới ánh mờ huyền diệu.

Em gợi cảm đáng yêu biết đến ngần nào.
Cả hoa, trăng, và những vì sao.
Đều sùng bái riêng em - ôi, mặt trời của anh lộng lẫy!

Mặt trời của anh! Đối với anh cũng vậy.
Đã tạo nên những ngày mới huy hoàng.
Cho cuộc sống này vĩnh cửu trước thời gian.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG

Johan Ludvig Runeberg (1804 - 1877) - Nhà thơ Phần Lan


Johan Ludvig Runeberg sinh ở Jakobstas và mất ở Porvoo. Là nhà thơ Phần Lan sáng tác bằng tiếng Thụy Điển. Hai tập Dikter (Thơ, 1985) và Nya dikter (Thơ mới, 1915) là những tác phẩm thơ tiêu biểu nhất của ông. Thơ Runeberg đã có ảnh hưởng lớn đến nền văn học Thụy Điển, được so sánh với thơ lãng mạn châu Âu như Hugo, Shelley, Keats ... 

Xin giới thiệu một bài thơ ngắn theo bản dịch tiếng Pháp.

MỐI TÌNH ĐẦU.
Johan Ludvig Runeberg

Những bọt nước nổi đầu tiên trên sóng.
Sẽ tan đi trước các bọt bồng bềnh.
Những đóa hoa trong mùa xuân nở sớm.
Sẽ mau tàn vì có mặt đầu tiên.

Duy chỉ có mối tình đầu còn lại.
Trong tâm hồn đau khổ của ta thôi.
Vẫn nở mãi bền lâu hơn mọi thứ.
Vẫn chôn sâu thầm lặng giữa tim người.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG

Le premier amour 
Johan Ludvig Runeberg
Les premières bulles, sur l'onde. avant les autres sont dissoutes 
Les premières fleurs du printemps meurent les premières de toutes ,
Audis que le premier amour don’t ton âme sent la douleur 
Fleurira beacoup plus longtemps que tous les autres dans ton coeur.

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Johanes Vihelm Jensen (1873 – 1950) Đan Mạch (Denmark)

Johanes Vihelm Jensen (1873 – 1950) Đan Mạch (Denmark)
Johannes Vilhelm Jensen thường được gọi là Johannes V. Jensen là nhà văn , nhà thơ lớn của Đan Mạch trong thế kỷ 20.Ông đạt giải Nobel văn học vào năm 1944. 

BÀI CA ĐIỂM CHÍ
Johanes Vihelm Jensen

Mặt trời chúng ta giờ trở nên lạnh lẽo.
Chúng ta đang giữ mùa đông.
Với những ngày mệt mỏi vô cùng.
Giờ đã qua những đêm sâu dài nhất.
Hy vọng chúng ta lại bừng sáng rực.
Vâng, hy vọng chúng ta lại bừng sáng rực.
Đến trong chân lý mặt trời.
Ánh sáng sớm về, ngày trở lại vui tươi.

Màu xanh cây linh sam đáng yêu, thi vị.
Nơi dải rừng hùng vĩ.
Làm bức bình phong báo hiệu cảnh hè xinh.
Ngọn nến vàng trong lễ Giáng sinh.
Như vì sao đón mời lấp lánh.
Vâng, như vì sao đón mời lấp lánh.
Mặt trời kỳ diệu để ánh nhìn.
Và tất cả hoa hướng dương màu vàng giờ đang ngái ngủ.

Mùi thơm của linh sam quyến rũ.
Dành cho không khí hè sang.
Và mỗi con người mới dạo cảnh quan.
Năm mát mẻ dưới bầu trời Đan Mạch,
Tất cả giục lòng rạo rực.
Nhảy múa vòng quanh.
Vâng, nhảy múa vòng quanh.
Bên mùa xuân vĩnh cửu yên bình.
Hãy để mọi tâm hồn cùng nhau ca hát.
Trong mùa hè trỗ sắc, trong mùa hè Đan Mạch đáng yêu.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG 

Jaroslav Seifert (1901 – 1986) Tiệp Khắc (Czechoslovakia)

Jaroslav Seifert (1901 – 1986) Tiệp Khắc (Czechoslovakia)
Jaroslav Seifert sinh tại Praha) là một nhà văn, nhà thơ và nhà báo Tiệp Khắc Ông là thành viên Đảng Cộng sản Tiệp Khắc, được bổ nhiệm thành Nghệ sĩ quốc gia năm 1967 và trở thành chủ tịch Hiệp hội Nhà văn Tiệp Khắc từ năm 1968- 1970.
Thơ của ông nhận được nhiều giải quốc gia quan trọng trong những năm 1936, 1955,1968. Ông nhận giải Nobel văn học năm 1984. 

Xin giới thiệu một bài thơ của ông.

Mảnh vỡ của lá thư
Jaroslav Seifert

Mưa đêm quất vào cửa sổ.
Tôi nằm thao thức không yên.
Tôi trở dậy bật đèn,
mở trang thư ngồi viết.
Giá tình yêu có thể bay xa,
nhưng dĩ nhiên làm sao có được.
Nó cũng không ở gần mặt đất chúng ta,
để mang vị hương hoa,
thoảng về trong cơn gió nhẹ.
Nhưng lại gống con ong tức mình lặng lẽ,
ganh tị với bầy đàn lên xuống tiếp giao,
trước cơ thể con ong cái ngọt ngào,
với tay ôm vội vàng hối hả,
mong đạt điều kỳ lạ,
bởi khát vọng dâng trào không thể giảm suy.
Dẫu cái chết ập về
cũng không làm nó sợ hãi bay đi,
trong khoảnh khắc hân hoan mãnh liệt.
Nhưng nào ai có bao giờ tính ra để biết,
bao nhiêu cuộc tình đã tan tác đổi thay
của từng cặp yêu nhau đã rộng mở vòng tay!
Những lá thư gửi cho phụ nữ,
Tôi luôn để chim bồ câu trao chữ.
Lương tâm tôi trong sáng nhẹ nhàng.
Tôi không hề giao cho bồ cắt chuyển sang
Hoặc gửi đi bằng loài chim ó.
Dưới ngòi bút thơ tôi không thể còn múa may hơn nữa,
như giọt lệ vừa ngăn trong khóe mắt bờ mi,
để lời thơ treo lại chuyên yêu vì.
Và cả cuộc đời tôi, nơi cuối cùng điểm tựa,
giờ chỉ giống cuộc hành trình qua mau trên tàu lửa:
Tôi đứng trong toa bên cửa sổ lắc lay,
ngày tiếp theo ngày...
với vận tốc của hôm qua giục giã,
nối liền với sương mù tối tăm buồn bã.
Tôi vô phương để giữ nắm phanh
chờ lúc cần tàu được thắng nhanh.
Có lẽ cái nhìn của tôi sẽ còn gặp nhiều quyến rũ
về nụ cười của người phụ nữ,
như đoa hoa khô lệ gửi sang
từ trên mi mắt của nàng.
Có lẽ tôi vẫn còn được phép
gửi đến mắt nàng nụ hôn thắm thiết,
trước khi chúng mất cùng tôi trong bóng tối đen.
Có lẽ thêm một lần, tôi sẽ có cơ hội để nhìn
hình ảnh mắt cá chân thon thả,
nổi tròn như viên ngọc lạ,
toát ra ấm áp dịu dàng
cho tôi một lần mơn man
nghẹt thở với khát khao thèm muốn.
Biết bao nhiêu đàn ông,
bị bỏ lại phía sau sầu muộn,
như chuyến tàu đi không chuyển bánh đến gần
về lại Sân ga Lãng quên (1)
với khu vườn thủy tiên lung linh mờ ảo (2)
giữa mọi thứ hương thơm phai tàn chao đảo.
Bao gồm bản thể tình yêu
Đó là điểm cuối dừng chân:
Của chuyến tàu phiêu lưu – chuyến tàu không thể nào còn đi xa hơn nữa.

HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG