Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Tâm sự đêm giao thừa - Hoàng Cầm

Đêm nay hết một năm 
Đứng gác đến giao thừa 
Quê hương chừng rét lắm 
Lất phất mấy hàng mưa 
Tôi có người vợ nghèo 
Đời vất vả gieo neo 
Từ khi chồng ra lính 
Nhà gianh bóng hắt heo 
Lần hồi rau cháo dăm phiên chợ 
Tóc rối thân gầy quán vắng teo 
Đêm ba mươi gió thổi 
Tôi lại nhớ con tôi 
Vợ đói con cũng đói 
Khóc lả lặng từng hồi 
Mẹ thì nước mắt nhiều hơn sữa 
Ngực lép con nhay đã rã rời 
Một ngày bốn năm bữa 
Con khóc chừng đứt hơi 
Sục tìm vú mẹ không còn sữa 
Há miệng uống no dòng lệ rơi. 
Đêm nay xuân sắp tới 
Quê nhà ai héo hon 
Vợ tản cư đâu đó 
Mừng tuổi gì cho con 
Xuân về với núi sông 
Quê nhà ai ngóng trông 
Thương vợ con nghèo đói 
Mừng tuổi bằng chiến công 

Đồn giặc bên kia sông 
Đêm nay tôi phải diệt 
Nó chia vợ rẽ chồng 
Nó làm nên đói rét 
Sáng mai mùng một tết 
Lửa còn bốc đồn cao 
Tôi đạp đầu giặc Pháp 
Cắm cờ trên chiến hào 
Lửa bốc con tôi nhìn cũng rõ 
Cờ bay vợ cũng thấu tình thương 
Dân sự truyền đi tin thắng trận 
Một chiều nao nức chợ quê hương 
Vợ tôi ngồi trong quán 
Mưa lùa tóc rối tung 
Bỗng có người đến bảo 
- Chồng chị lập chiến công ! 
Mặt vợ nghèo lấp lánh 
Da xanh ửng sắc hồng 
Sẽ vuốt lại mái tóc 
Ôm chặt con trong lòng 
Ru rằng : xuân tỏa non sông 
Cha con vừa lập chiến công lẫy lừng 
Xa xôi cha gửi tin mừng 
Lộc khô cành héo xem chừng lại tươi 
Như một cơn mưa sớm 
Ươm mầm non sắp thui 
Sữa căng lên đầu vú 
Máu chảy mạnh trong người 
Vợ tôi cho con bú 
Con uống mạnh từng hơi 
Đứa bé no rồi ngủ 
Xuân ấm nồng trên môi 
Sương khuya đằm quán lạnh 
Nhớ người lập chiến công 
Vợ tôi đắp vạt áo 
Thân con đỡ lạnh lùng 
Đêm giao thừa đứng gác 
Rền rĩ tiếng côn trùng 
Tưởng chừng nghe vợ hát 
Lời ru êm như bông 
“À ơi... Cha con ăn tết lập công 
Cho sữa mẹ chảy một dòng nghìn thu 
Cha đem cái chết quân thù 
Làm nên sức sống bây giờ của con...”

(Tết 1948)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét