Đứng trước dòng sông
Cứ ngỡ mình là thủy thủ
Dù lâu lắm rồi ta không còn cái quyền ấy nữa
Nghe tiếng còi tàu lòng cứ nôn nao
Biển khơi xanh, bóng dáng những con tàu
Đi suốt đời ta một niềm yêu nhức nhối
Thành phố mến yêu, xin Người thứ lỗi
Cứ dêm đêm biển lại gọi ta về
Em đã vì ta yêu biển dến say mê
(Dù trong em không gì hơn thành phố)
Thiên nhiên mênh mông có tình yêu ấp ủ
Trong trái tim bé nhỏ của con người
Những trái tim loạn nhịp dưới bầu trời
Máu như sóng lùa bến bờ thân thể
Biển với tình yêu, kỳ lạ thế
Những giận hờn như bão gió sẽ qua đi
Nếu ai hỏi ta yêu biển bởi điều gì
Ta yêu biển bởi yêu nguời tha thiết!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét