Ngày xưa em bắt đền anh
Vì thơ mà làm em khổ
Vì thơ mà yêu yêu quá
Để rồi có được các con
Trải qua muôn vàn khó khăn
Thơ anh là nguồn em sống
Chiến tranh làm đau năm tháng
Khói súng làm trăng mờ đi
Đói nghèo triền miên đến sợ
Làm phai các tuổi xuân thì
Năm tháng khó khăn quản chi
Không ngại xuân thì phai nhạt
Như ong kiếm từng giọt mật
Một lòng vì chồng vì con
Không sợ tuổi xuân mỏi mòn
Như ngọc càng mài càng sáng
Em lấy từ trong cay đắng
Những phần không đắng không cay
Ngọt bùi tháng năm chia sẻ
Chăm lo công việc hằng ngày
Ở Tây mà em chăm quá
Làm thơ anh viết phải vay
Vay từ bao năm bao tháng
Vay suốt cả cuộc đời này
Để đền vì làm em say
Để đền em phải làm vợ
Vì thơ mà nên duyên cớ
Để yêu đến tận hôm nay
0 nhận xét:
Đăng nhận xét