Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ tiền chiến. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ tiền chiến. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Lời Cuối Cùng - Thanh Tịnh

_ Rồi một hôm, nếu về, cha hỏi: 
Mẹ ở đâu? con biết nói sao? 
_ Con hãy bảo: trông cha mòn mỏi 
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau. 

II 
_ Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ? 
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao ? 
_ Con lặng chỉ bình hương khói rẽ . 
Và trên giường chỉ đĩa dầu hao ! 

III 
_ Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ 
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng ? 
_ Con sẽ chỉ một cây đào nhỏ 
Bên cây tùng, rồi đứng lặng yên . 

IV 
_ Còn mồ mẹ, nếu cha muốn biết , 
PhảI hướng nào, con nói cùng cha ? 
_ Con lặng chỉ bầu trời xanh biếc 
Và bên trời chỉ nội cỏ xa !

Tơ Trời Với Tơ Lòng - Thanh Tịnh

Còn nhớ hôm xưa độ tháng này 
Cánh đồng xào xạc gió đùa cây . 
Vô tình thiếu nữ cùng ta ngắm 
Một đoạn tơ trời lững thững bay . 

Tơ trời theo gió vướng mình ta , 
Mỗi khắc bên nàng nhẹ bỏ qua 
Nghiêng nón nàng cười, đôi má thắm , 
Ta nhìn vơ vẩn áng mây xa . 

Tìm dấu hoa xưa giữa cánh đồng. 
Bên mình chỉ nhận lúa đầy bông 
Tơ trời lơ lững vươn mình uốn 
Đến nối duyên mình với… cõi không .

Rồi Một Hôm - Thanh Tịnh

Rồi một hôm nếu về cha hỏi
Mẹ ở đâu ? con biết nói sao ? 
- Con hãy bảo : Trông cha mòn mỏi
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau .

Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao ?
- Con lặng chỉ bình hương khói tẻ
Và bên giường chỉ dĩa dầu hao .

Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng ?
- Con hãy chỉ một cây đào nhỏ 
Bên cây tùng rồi đứng lặng yên .

Còn mồ mẹ nếu cha muốn biết 
Phải phương nào con nói cùng cha ?
- Con hãy chỉ bầu trời xanh biếc 
Và bên trời có nội cỏ xanh .

Mòn Mỏi - Thanh Tịnh

- Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ 
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ 
Có bóng tình quân muôn dặm ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ

- Xa nhìn trong cõi trời mây
Chị ơi, em thấy một cây liễu buồn 

- Bên rừng em hãy lặng nhìn theo
Có phải chăng em ngựa xuống đèo ?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí, lạc vang reo 

- Bên rừng ngọn gío rung cây
Chị ơi, con nhạn lạc bầy kêu sương

- Tên chị ai gieo giữa gió chiều
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu
Trên giòng sông lặng em nhìn thử
Có phải chăng người của chị yêu ?

- Sóng chiều đùa chiếc thuyền lan
Chị ơi, con sáo gọi ngàn bên sông 
Ôi kìa bên cõi trời Đông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa

- Này lặng em ơi, lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in
Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống
Chị sợ bên sông bóng ngựa chìm 

- Ngựa hồng đã đến bên hiên
Chị ơi, trên ngựa chiếc yên .... vắng người

Đi Cống - Nguyễn Nhược Pháp

(** Lệ cống thì phải chọn nho sĩ, thầy thuốc, thầy bói, thầy toán số và thợ thuyền mỗi hạng ba người, cùng các đồ sản vật như là sừng tê, ngà voi, đồi mồi, châu báu và các vật lạ.**) 

Núi cao, lửa hồng reo chói lọi, 
Đổ vàng cây cối um tùm xanh. 
Khi lòe nắng lóa, khi thâm tối, 
Sườn non con đường mềm uốn quanh. 

Hiu hắt cờ bay tua phơ phất, 
Binh lính hò reo gầm bốn phương. 
Nón đỏ, bao vàng, chân dậm đất, 
Một toán đạp rừng um dẫn đường. 

Mặc áo bào xanh, ngồi ngựa trắng, 
Sứ nghe nhạc lắc vang bên rừng. 
Hai bên hai lọng vàng che nắng. 
Giời, mây, trông non nước muôn trùng! 

Mười xe bịt đồng, trâu mập kéo, 
Bánh sắt khi kề lên sườn non, 
Đá đổ ầm ầm như sấm réo, 
Gầm nhảy xuống vực sâu kêu ròn. 

Trên xe nào mâm vàng dát ngọc, 
Châu báu, sừng tê và ngà voi; 
Hai pho tượng vàng đỏ đòng đọc; 
Bào nạm kim-cương, đai đồi-mồi. 

Binh lính hò quanh hoa giáo mác 
-- Võ tướng khua đao to lầm lầm -- 
Hễ thấy đường chênh kề miệng thác, 
Bỏ giáo lên xe xoay bánh, vần. 

Thầy nho, thầy thuốc bên thầy bói, 
Thợ thêu, thợ chạm cùng thợ nề, 
Mỗi người đeo một cái khăn gói 
Đỏ, buông cương ngựa theo gần xe. 

Lúc ấy giời xanh không u ám, 
Đầu non không tờ mờ bóng sương, 
Làm sao họ âu sầu thảm đạm? 
Buồn thay! người cố phận tha hương. 

Xe đi mỗi lúc một thêm khó. 
Hang thâu hổ đói rên vang lừng; 
Những con trăn xám văng như gió, 
Quật đuôi đè gẫy bẹp cây rừng. 

Sứ bỗng nhìn quanh buồn ủ rũ: 
Xa xa ngọn cờ vàng phất phơ! 
Vợ con ở chân trời mây phủ, 
Hẳn đang nhìn bóng nhạn mong chờ... 

Hỡi ai đi thẩn thơ miền núi! 
Nhìn ngọn cây xanh gió thổi ào, 
Tưởng lại cờ xưa vàng chói lọi, 
Nên yêu người cũ hồn trên cao. 

[ 10-3-1933 ]