Thuở ấy tôi còn thơ dại lắm
Đua đòi mơ ước chuyện cao sang
Em như hoa quí trong vườn cấm
Tôi kiếp bướm ong vỡ mộng vàng
Tôi bứng cây si trồng trước ngõ
Dại khờ ôm ánh nắng hè sang
Sớm tươi chiều héo niềm đau mở
Xơ xác bên đường em biết chăng?
Em sống cuộc đời bên gấm lụa
Nô đùa bên cổng kín tường cao
Hoa tình tôi ướp nồng hương lửa
Em đốt tan rồi nên mất nhau
Bỏ mặc cây si trồng trước ngõ
Mặc tôi ngơ ngác dưới hàng cây
Ngày em hai buổi về trong gió
Có nhánh tương tư héo mỗi ngày
Em vẫn cành vàng treo lá ngọc
Tôi ngồi ôm lấy đóa hoa suông
Và em đâu biết tình tôi khóc
Đâu thấy tôi đang nhặt nỗi buồn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét