Em đong thương nhớ bằng hơi thở
Là cả cuộc đời đong biết không ?
Ôi cánh môi nào hôn rất vội
Tô hồng thêm mãi những niềm mong ..
Xứ lạ quê người em có biết ?
Đong nhiều nhưng ít nỗi thương nhau
Quê hương đất nước mình đang thở
Đong thiếu mà dư uất hận trào ..
Ta đã đong thừa hơi thở muối
Cuối cùng chân mõi bước cô đơn
Quê xa một góc buồn tan tác
Tượng đá ngồi kia cũng héo mòn ..
Em đã đong tràn hơi thở ấm
Khi bờ môi lạ nhớ thành quen
Vần thơ ta phế vào ngăn phổi
Quên thở lâu rồi bỗng rối lên ....
NhượcThu
08-Mar.2006
0 nhận xét:
Đăng nhận xét