Chiều tàn ai rót sầu ly biệt
Lận đận góc đời lạc mất nhau
Xuôi ngược bôn ba trời đất lạ
Vần thơ lặn lội cũng phai màu
Mây chiều ai thả lững lờ buông
Nhuộm tím hoàng hôn cả một vùng
Chợt thấy xa vời như cõi mộng
Nên hồn thơ rụng những hoài mong
Thơ buồn ai kết vào chăn gối
Gió cuộn mưa sa vẫn đợi chờ
Trăng úa ta treo ngoài đỉnh núi
Và chờ đêm xuống bước vào mơ
Ước gì ta giống áng mây trôi
Hay ánh trăng non tận cuối trời
Để những đêm buồn nơi viễn xứ
Không còn đi nhặt nỗi sầu rơi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét