Bến mộng giờ đây đã xác xơ
Như sông Tương cạn giữa đôi bờ
Phương này hoa nắng phơi vàng lối
Phương đó em buồn lệ ướt thơ
Chóng quá mười năm dài cách biệt
Mây, Trời chia cách gió ngừng bay
Ta đi biệt xứ buồn da diết
Mơ ước rồi đây có một ngày…
Em trách tình em hoài lận đận
Đau lòng cho kẻ tận miền xa
Ta đang xây mộng đời, quên lãng
Ôm trọn niềm đau nỗi nhớ nhà…
Vẫn biết phương trời em lẻ bóng
Như loài hoa quý lạc miền xa
Nhưng em vượt khỏi tầm tay với
Nhớ quá người xưa, dáng ngọc ngà.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét