Ngồi giữa vườn thơ đếm giọt sầu
Vườn hoang xơ xác giữa mùa ngâu
Hoa chưa nở vội bừng trong nắng
Thơ héo bao lần trên lá nâu
Thơ biết tìm ai trải nỗi lòng
Biết người khống đến vẫn chờ mong
Nắng về xơ xác thơ tàn úa
Thơ rớt bên đường em biết không?
Hạ sắp tàn rồi hết nắng trưa
Để hồn thơ cũ sống theo mùa
Cho người xưa đó về thăm lai
Và phủ thơ đầy trên lối xưa
Nửa mảnh vườn che nửa lối buồn
Nhìn thơ rách nát bỗng buồn hơn
Em ơi có biết thơ hờn dỗi..?
Cả mảnh vườn hoang mưa chợt tuôn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét