Alexander Pushkin (1799 - 1837)- Nga
|
Alexander Sergeyevich Pushkin (Алекса́ндр Серге́евич Пу́шкин) sinh ngày 06 . 06 . 1799 tại Moskva và mất ngày 10. 02. 1837 (37 tuổi) tại Sainkt Petersburg. Ông là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch ...có công to lớn trong việc phát triển ngôn ngữ văn học Nga hiện đại. Ông được tôn vinh là đại thi hào, là mặt trời của thi ca Nga. Mặc dù mất sớm nhưng ông đã để lại nhiều kiệt tác.
Một vài bài thơ sau đâyđược chọn là những bài thơ hay nhất thế giới (Greatest poems of the world).
I ) Bài thơ “Anh yêu em”:
TÔI YÊU EM
Alexander Pushkin
Yêu em, tình ấy đa mang.
Đến giờ ngọn lửa chưa tàn trong tim.
Nén lòng, u uẩn niềm riêng.
Tôi đâu muốn để em phiền bận tâm.
Yêu em vô vọng, âm thầm.
Rụt rè, đày đoạn, ghen ngầm quẩn quanh.
Yêu em tha thiết, chân thành.
Cầu mong em gặp người tình như tôi.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Я вас любил...
Я вас любил: любовь еще, быть может
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.
(1829)
I LOVED YOU
Alexander Pushkin
I loved you; even now I may confess,
Some embers of my love their fire retain;
But do not let it cause you more distress,
I do not want to sadden you again.
Hopeless and tongue-tied, yet I loved you dearly
With pangs the jealous and the timid know;
So tenderly I loved you, so sincerely,
I pray God grant another love you so.
2 ) Bài thơ “Đóa hoa”:
ĐÓA HOA
Alexander Pushkin
Hoa khô xác và không còn hương sắc.
Tôi nhìn hoa nơi trang sách bỏ quên.
Rồi chợt tưởng, bâng khuâng niềm cảm xúc.
Thoáng đầy hồn bao ngõ ý mông mênh.
Hoa ở đâu? Mùa xuân nào hoa nở?
Được bao lâu? Tay ai đã hái về?
Người quen biết hoặc là người xa lạ?
Sao đem vào trang sách ép vu vơ?
Là chứng tích của tình yêu kỷ niệm?
Hay chia tay vì số phận dở dang?
Hay cuộc dạo, bước lặng thầm cô độc.
Qua bóng rừng, qua cảnh vắng đồng hoang?
Chàng còn sống? Cô gái kia còn sống?
Giờ ở đâu nơi ngõ dạt cuộc đời?
Hay có thể cả hai cùng héo rụng.
Như đóa hoa lạ lùng, trong sách lặng im hơi?
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Цветок
Alexander Pushkin
Цветок засохший, безуханный,
Забытый в книге вижу я;
И вот уже мечтою странной
Душа наполнилась моя:
Где цвел? когда? какой весною?
И долго ль цвел? и сорван кем,
Чужой, знакомой ли рукою?
И положен сюда зачем?
На память нежного ль свиданья,
Или разлуки роковой,
Иль одинокого гулянья
В тиши полей, в тени лесной?
И жив ли тот, и та жива ли?
И нынче где их уголок?
Или уже они увяли,
Как сей неведомый цветок?
The Flower
Pushkin
The flower, very dry and scentless,
I see in the forgotten book;
And now, with the strangest fancies,
Is filled my soul’s every nook.
Where and in which spring was it grown?
And how long? By whom was cut?
By a hand known or unknown?
And why was put this page behind?
To the recall of the love-talking,
Or separation forced by fate,
Or quiet and alone walking
In the fields’ silence and woods’ shade?
Is he alive? And his sweet lady?
And where is now their little nook?
Or maybe they had both faded,
Like this strange flower in this book?
1828
III ) Bài thơ “Gửi... ”
GỬI...
Alexander Pushkin
Anh nhớ lại khoảnh khắc đầy kỳ diệu.
Em hiện ra ngay trước mắt của anh.
Như ảo ảnh lướt qua trong chớp nhoáng.
Như thiên thần đầy trong trắng đẹp xinh.
Rồi thất vọng, rồi tối tăm sầu muộn.
Bao âu lo khắc khoải động xô bờ.
Qua thời gian giọng em còn vẳng lại.
Khuôn mặt còn tràn ngập cả trong mơ.
Năm tháng qua, bão không ngừng đổ tới.
Giấc mơ xưa giờ cũng đã tan rồi.
Anh đã quên giọng ngọt ngào âu yếm.
Cả thiên đường trên nét mặt tươi vui.
Trong hoang dã, giam tù đầy ảm đạm.
Ngày lặng im căng thẳng cứ trôi đều.
Không thần thánh, không còn nguồn cảm hứng.
Không cuộc đời, không nước mắt, tình yêu.
Rồi bất chợt tâm hồn anh tỉnh thức.
Em hiện ra một lần nữa không ngờ.
Như ảo ảnh lướt qua rồi vụt tắt.
Như thiên thần trong trắng đẹp ngây thơ.
Cho tim anh đập rộn ràng mãnh liệt.
Được phục sinh trở lại với bao điều.
Cả thần thánh, cả mọi nguồn cảm hứng.
Cả cuộc đời, cả nước mắt, tình yêu.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
К...
Я помню чудное мгновенье:
Передо мной явилась ты,
Как мимолетное виденье,
Как гений чистой красоты.
В томленьях грусти безнадежной
В тревогах шумной суеты,
Звучал мне долго голос нежный
И снились милые черты.
Шли годы. Бурь порыв мятежный
Рассеял прежние мечты,
И я забыл твой голос нежный,
Твой небесные черты.
В глуши, во мраке заточенья
Тянулись тихо дни мои
Без божества, без вдохновенья,
Без слез, без жизни, без любви.
Душе настало пробужденье:
И вот опять явилась ты,
Как мимолетное виденье,
Как гений чистой красоты.
И сердце бьется в упоенье,
И для него воскресли вновь
И божество, и вдохновенье,
И жизнь, и слезы, и любовь.
TO...
Alexander Pushkin
I remember that magical moment
When before me you appeared
Like a fleeting vision,
Like a spirit beautiful and pure
In the languorous melancholy of despair
In the anxious noisy bustle
For a while, your voice stayed with me
Your dear features filled my dreams
Years passed. The restless impulse of storms
Scattered the dreams of the past
And I forgot your tender voice
Your heavenly features
In the wilderness, in the gloom of captivity
My silent days stretched out
Without God, without inspiration
Without tears, without life or love
To my soul an awakening;
Once again you appeared
Like a fleeting vision,
Like a spirit beautiful and pure
My heart beat in ecstasy
And in it is resurrected
Both God and inspiration,
Life, tears and love.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét