Xin giới thiệu một bài thơ của ông.
Mảnh vỡ của lá thư
Jaroslav Seifert
Mưa đêm quất vào cửa sổ.
Tôi nằm thao thức không yên.
Tôi trở dậy bật đèn,
mở trang thư ngồi viết.
Giá tình yêu có thể bay xa,
nhưng dĩ nhiên làm sao có được.
Nó cũng không ở gần mặt đất chúng ta,
để mang vị hương hoa,
thoảng về trong cơn gió nhẹ.
Nhưng lại gống con ong tức mình lặng lẽ,
ganh tị với bầy đàn lên xuống tiếp giao,
trước cơ thể con ong cái ngọt ngào,
với tay ôm vội vàng hối hả,
mong đạt điều kỳ lạ,
bởi khát vọng dâng trào không thể giảm suy.
Dẫu cái chết ập về
cũng không làm nó sợ hãi bay đi,
trong khoảnh khắc hân hoan mãnh liệt.
Nhưng nào ai có bao giờ tính ra để biết,
bao nhiêu cuộc tình đã tan tác đổi thay
của từng cặp yêu nhau đã rộng mở vòng tay!
Những lá thư gửi cho phụ nữ,
Tôi luôn để chim bồ câu trao chữ.
Lương tâm tôi trong sáng nhẹ nhàng.
Tôi không hề giao cho bồ cắt chuyển sang
Hoặc gửi đi bằng loài chim ó.
Dưới ngòi bút thơ tôi không thể còn múa may hơn nữa,
như giọt lệ vừa ngăn trong khóe mắt bờ mi,
để lời thơ treo lại chuyên yêu vì.
Và cả cuộc đời tôi, nơi cuối cùng điểm tựa,
giờ chỉ giống cuộc hành trình qua mau trên tàu lửa:
Tôi đứng trong toa bên cửa sổ lắc lay,
ngày tiếp theo ngày...
với vận tốc của hôm qua giục giã,
nối liền với sương mù tối tăm buồn bã.
Tôi vô phương để giữ nắm phanh
chờ lúc cần tàu được thắng nhanh.
Có lẽ cái nhìn của tôi sẽ còn gặp nhiều quyến rũ
về nụ cười của người phụ nữ,
như đoa hoa khô lệ gửi sang
từ trên mi mắt của nàng.
Có lẽ tôi vẫn còn được phép
gửi đến mắt nàng nụ hôn thắm thiết,
trước khi chúng mất cùng tôi trong bóng tối đen.
Có lẽ thêm một lần, tôi sẽ có cơ hội để nhìn
hình ảnh mắt cá chân thon thả,
nổi tròn như viên ngọc lạ,
toát ra ấm áp dịu dàng
cho tôi một lần mơn man
nghẹt thở với khát khao thèm muốn.
Biết bao nhiêu đàn ông,
bị bỏ lại phía sau sầu muộn,
như chuyến tàu đi không chuyển bánh đến gần
về lại Sân ga Lãng quên (1)
với khu vườn thủy tiên lung linh mờ ảo (2)
giữa mọi thứ hương thơm phai tàn chao đảo.
Bao gồm bản thể tình yêu
Đó là điểm cuối dừng chân:
Của chuyến tàu phiêu lưu – chuyến tàu không thể nào còn đi xa hơn nữa.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG