Faiz Ahmad Faiz (1911 – 1984) - Pakistan |
Faiz Ahmad Faiz sinh ngày 13.02.1911 ở Sialkot, Punjab và mất ngày 20.11. 1984 ở Lahore (73 tuổi).. Ông là giáo viên, nhà báo, nhà văn, nhà thơ xuất sắc, nhà thơ lớn hàng đầu của Urdu trong thế kỷ 20...Ông từng bị chính phủ Pakistan cầm tù và sống lưu vong với người Palestine tại Beirut. Năm 1964, Faiz trở về đất nước của mình và định cư tại Karachi. Năm1984 ôngđược đề cử nhận giải Nobel Hòa bình nhưng cũng vừa lúc ông qua đời. Faiz Ahmad Faiz đã nhận nhiều giải thưởng về văn học, đặc biệt là giải thưởng Lenin của Liên Xô.
Sau đây là bài thơ của ông được nhiều người ưa thích.
Xin em đừng hỏi
Faiz Ahmad Faiz
Người yêu ơi! Xin em đừng hỏi!
Về tình yêu một lần anh đã có với em.
Khoảng thời gian đời tươi sáng êm đềm.
Tuổi thanh xuân tựa như hoa bừng nở.
Và nỗi buồn gây em đầy khốn khổ
Vẫn nhiều hơn qua đau đớn gian truân.
Vẻ đẹp em còn mãi sắc hương xuân.
Đôi mắt em để hồn anh mộng mị (1)
Mọi thứ khác như trở thành vô vị.
Anh ngỡ em là thế giới của anh.
Giờ biết mình mang ảo giác mong manh
Điều tưởng tượng chỉ do anh để lại.
Khi nỗi buồn còn lớn hơn tình ái
Hơn cả niềm vui tràn ngập vây quanh.
Người yêu ơi! Xin em đừng hỏi anh!
Về tình yêu đã một lần với em hiện diện.
Được dệt bằng lụa, xa tanh, bằng gấm thêu kim tuyến
Có lời nguyền bạo ác tối tăm nhiều thế kỷ đi qua.
Có những thân thể dính bụi nhơ và tắm máu sa.
Từ thị trường này bán ra cho thị trường nơi khác.
Những cơ thể mọc lên từ bệnh tật ốm đau chứa đầy trong vạc.
Mủ nhỏ giọt tanh hôi từ các vết thương.
Làm mắt anh phải thay đổi hướng nhìn...
Em vẫn đẹp xinh, hỡi em yêu dấu!
Anh vô vọng tột cùng, em nào hiểu thấu. (2)
Bởi những nỗi buồn còn hơn cả tình yêu
Dẫu có niềm vui dào dạt biển triều. (3)
Người yêu ơi! Xin em đừng hỏi!
Về tình yêu vời vợi, về tình yêu một lần anh đã có với em...
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Mujh Se Pehali Se Mohabbat
Faiz Ahmad Faiz
Mujh se pahalii sii mohabbat merii mahebuub na maa.Ng
mai.n ne samajhaa thaa ki tuu hai to daraKhshaa.N hai hayaat
teraa Gam hai to Gam-e-dahar kaa jhaga.Daa kyaa hai
terii suurat se hai aalam me.n bahaaro.n ko sabaat
terii aa.Nkho.n ke sivaa duniyaa me.n rakkhaa kyaa hai
tuu jo mil jaaye to taqadiir niguu.N ho jaaye
yuu.N na thaa mai.n ne faqat chaahaa thaa yuu.N ho jaaye
aur bhii dukh hai.n zamaane me.n mohabbat ke sivaa
raahate.n aur bhii hai.n vasl kii raahat ke sivaa
mujh se pahalii sii mohabbat merii mahabuub na maa.Ng
anaginat sadiyo.n ke taariik bahimaanaa talism
resham-o-atalas-o-kam_Khvaab me.n bunavaaye huye
jaa-ba-jaa bikate huye kuuchaa-o-baazaar me.n jism
Khaak me.n litha.De huye Khuun me.n nahalaaye huye
jism nikale huye amaraaz ke tannuuro.n se
piip bahatii hu_ii galate huye naasuuro.n se
lauT jaatii hai udhar ko bhii nazar kyaa kiije
ab bhii dil_kash hai teraa husn maGar kyaa kiije
aur bhii dukh hai.n zamaane me.n mohabbat ke sivaa
raahate.n aur bhii hai.n vasl kii raahat ke sivaa
mujh se pahalii sii mohabbat merii mahabuub na maa.Ng
Bản dịch tiếng Anh:
Do not ask of me, my love
Faiz Ahmad Faiz
Do not ask of me, my love,
that love I once had for you.
There was a time when
life was bright, and young and blooming,
and your sorrow was much more than
any other pain.
Your beauty gave the Spring everlasting youth;
your eyes, yes your eyes were everything,
all else was vain.
While you were with me, I thought, the world was mine.
Though now I know that it was an illusion
that's the way I imagined it to be;
for there are other sorrows in the world than love,
and other pleasures, too.
Do not ask of me, my love,
that love I once had for you!
Woven in silk and satin and brocade,
those dark and brutal curses of countless centuries:
bodies bathes in blood, smeared with dust,
sold from market-place to market-place,
bodies risen from the cauldron of diseases
pus dripping from their festering sores -
my eyes must also turn to these.
You're beautiful still, my love
but I'm helpless too;
for there are other sorrows in the world than love,
and other pleasures too.
Do not ask of me, my love,
that love I once had for you!
(Được dịch bởi Shaheen Sultan Dhanji)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét