Thoáng Hiện
Stéphane de Mallarmé
Trăng vàng vọt. Thiên thần đang nhỏ lệ
Nâng cung đàn khi hoa lặng dâng hương
Lùa theo gió tiếng than buồn thổn thức
Trên hoa ngàn xanh rực sắc thiên thanh.
Ngày tháng đó, nụ hôn đầu diễm phúc.
Những mộng mơ vốn đày đọa hồn mình
Cứ bừng dậy với men sầu bát ngát
Lưu trong tim dù chẳng phải vì đời
Gieo cay đắng hay gieo niềm hối tiếc.
Ta lang thang, mắt cúi nhìn phố cổ,
Bỗng thấy em trên phố vắng về chiều
Cười rạng rỡ như nàng tiên nón trắng
Thuở còn thơ trong giấc ngủ ngày nào
Ung dung bước, bàn tay luôn hé mở
Buông xuống trần những tinh tú hương thơm.
Apparition
Stéphane de Mallarmé
La lune s'attristait. Des séraphins en pleurs
Rêvant, l'archet aux doigts, dans le calme des fleurs
Vaporeuses, tiraient de mourantes violes
De blancs sanglots glissant sur l'azur des corolles.
C'était le jour béni de ton premier baiser.
Ma songerie aimant à me martyriser
S'enivrait savamment du parfum de tristesse
Que même sans regret et sans déboire laisse
La cueillaison d'un Rêve au coeur qui l'a cueilli.
J'errais donc, l'oeil rivé sur le pavé vieilli
Quand avec du soleil aux cheveux, dans la rue
Et dans le soir, tu m'es en riant apparue
Et j'ai cru voir la fée au chapeau de clarté
Qui jadis sur mes beaux sommeils d'enfant gaté
Passait, laissant toujours de ses mains mal fermées
Neiger de blancs bouquets d'étoiles parfumées.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét