Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời thơ lãng mạn Pháp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời thơ lãng mạn Pháp. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Nuit de Neige - Đêm Tuyết Xuống - Guy de Maupassant

ĐÊM TUYẾT XUỐNG
Guy de Maupassant

Cánh đồng rộng trắng phau, im lìm và bất động.
Không âm thanh khua động, tựa cõi chết bốn bề.
Trừ tiếng rú từ góc rừng vọng lại
Như tiếng than của lũ chó lạc lòai.

Thôi tiếng hát trên không, thôi tiếng rơm giày dưới gót
Đông đã về dày xéo hết ngàn hoa.
Cây trụi lá nơi chân trời trơ trọi
Bày xương khô trắng bệt tựa hồn ma.

Trăng trải rộng xanh xao cơ hồ như hối hả.
Vì đang mang giá buốt của trời đông.
Khắp trời đất trăng buồn như tang tóc,
Vội vã đi vì hoang vắng bốn bề.

Ánh sáng bạc đổ về theo tuyết xuống,
Sáng mênh mông theo với tuyết ảo huyền.
Và tuyết sáng phương xa với dị hình phản chiếu
Sắc thê lương phờ phạc ánh trăng chìm.

Đêm! Đêm kinh hoàng với loài chim bé dại!
Khắp nẻo đường run rẩy gió cóng băng.
Làm sao ngủ trên đôi chân buốt giá
Những lùm cây chúng đậu đã không còn.

Trên những cây cành trơ với tuyết
Chúng phơi thân run rẩy đó trong trời;
Nhìn tuyết xuống mắt buồn như khép lại,
Mong một ngày, ngày đó tuyết thôi rơi.

Les Feuilles Mortes - Những Chiếc Lá Vàng - Jacques Prevert

NHỮNG CHIẾC LÁ VÀNG
Jacques Prévert

Ôi ta ước, ước rằng em nhớ mãi
Những ngày vui mình đã có bên nhau.
Vào thuở ấy đời còn vui biết mấy,
Trời sáng hơn trời của hôm nay.

Những lá úa tự gom mình trong xẻng.
Em thấy không, ta đã chẳng hề quên..
Những lá úa tự gom mình trong xẻng,
Cũng như bao kỷ niệm lẫn tiếc thương

Theo gió bấc cuốn bay đi biền biệt
Giữa màn đêm của giá lạnh lãng quên.
Em thấy không, muôn đời ta vẫn nhớ
Bản tình ca em hát để ta nghe.

[Điệp khúc]

Bài hát đó tựa hồ như hai đứa.
Em yêu ta và ta cũng yêu em
Hai đứa đã đi về chung một lối,
Em yêu ta và ta đã yêu em.

Nhưng cuộc sống lại tách rời hai đứa,
Giết tình yêu mà chẳng nói một lời
Rồi biển cả lại xóa nhòa trên cát
Dấu bàn chân của những kẻ chia lìa.

Những chiếc lá tự gom mình trong xẻng,
Cũng như bao kỷ niệm lẫn tiếc thương
Nhưng tình ta trung thành và câm nín
Vẫn cười tươi và vẫn cám ơn đời.

Em diễm tuyệt ta yêu em tha thiết.
Làm sao ta lại có thể quên em?
Vào thuở ấy đời còn vui biết mấy,
Trời sáng hơn trời của hôm nay.

Em là bạn, bạn hiền yêu dấu nhất
Nhưng ta đây chỉ còn biết tiếc thương
Và bài hát mà ngày xưa em hát,
Ta sẽ nghe, nghe mãi đến muôn đời!

Une douce Pluie - Giọt Mưa Nhung - Rene-Guy Cadou

GIỌT MƯA NHUNG
René-Guy Cadou

Ta chờ em như chờ những con tàu
Trong năm tháng héo khô khi cành lúa
Không nhô cao hơn ngọn cỏ nghiêng đầu
Nghe tiếng thét thời gian mà run sợ

Ta chờ em khi bến cảng con đường
Đều vang vọng bàn chân đi nóng bỏng
Hướng về em như một giọt mưa nhung
Còn đọng mãi trên vai từ bao kiếp

Mi em chỉ nhẹ nhàng khe khẽ động
Vài bước chân chim trong cửa kính giá băng
Ta chỉ thấy nơi em niềm cô độc
Với tay mềm choàng lên cổ vai ta

Nhưng chính em trong vùng sáng đời ta
Là tiếng hát bình minh kêu ta dậy
Là chim muông là đất nước con tàu
Là muôn triệu vì sao đang thắp sáng

Em cất tiếng ngân vang khi muôn vàn cửa sổ
Reo trong chiều như ly rượu chào xuân
Khi cửa mở trên những thành phố nhẹ
Bao con đường quấn quýt lấy hai ta

Em đi đến từ quá xa đàng sau khuôn mặt
Nhịp tim ta liệu có kéo đủ dài
Để theo kịp với thời gian trong đó
Em trong ta còn mạnh hơn máu tim ta

L'Isolement - Hiu quạnh - Alphonse de Lamartine

QUẠNH HIU
Alphonse de Lamartine

Ta ngồi đây dưới bóng sồi cổ thụ,
Trên non cao khi bóng xế chiều tà;
Ta đưa mắt mông lung nhìn xuống núi
Đồng bằng kia đang thay sắc về chiều.

Sông uốn khúc gầm dâng lên bọt sóng
Rồi bôn ba về tận chốn xa mờ;
Kia hồ rộng nằm yên cho nước ngủ
Nhìn sao đêm lên ngự giữa đỉnh trời.

Trên đỉnh núi cây xanh chìm trong tối,
Nhưng còn vương tia nắng nhạt cuối ngày;
Và nguyệt xa của nữ hoàng bóng tối
Lờ mờ lên và phủ trắng chân trời.

Từ nóc chuông của thánh đường cổ kính
Bài thánh ca vang tỏa khắp trong chiều;
Người bộ hành ngơ ngẩn lúc chuông ngân
Hòa điệu thánh với âm vang chiều xuống.

Nhưng ta vẫn thờ ơ
Trước trời mây non nước dịu hiền
Chẳng màng xem cũng không hề rung động;
Trái đất nay như chiếc bóng lạc lòai;
Nắng kẻ sống không sưởi lòng người chết. 

Mắt ta đưa từ đồi nầy sang núi khác,
Từ nam lên bắc, từ rạng đông cho đến hoàng hôn,
Ta tự nói trên vùng mênh mông đó
Chẳng nơi nào hạnh phúc đón chờ ta.

Có nghĩa gì đâu
Thung lũng, lâu đài hay nhà tranh vách lá,
Với hồn ta sức quyến rũ không còn!
Hỡi những dòng sông, khóm đá, rừng xanh,
Những nẻo cô liêu vô cùng yêu dấu,
Đời vắng em như thế giới không người! 

Trên trái đất vong ơn của những người đã chết
Chúng ta đi chỉ để lại bóng mình
Sẽ nói gì đây khi đất trời sập tối
Đường ta theo đã xoá vết đi về. 

Ta đâu biết mặt trời đi hay đến,
Mắt thờ ơ ta bám dấu mặt trời;
Bầu trời thấp hay cao, màu xanh hay sắc xám,
Có can chi? Ta chẳng đợi điều gì. 

Khi nhắm mắt trên hành trình vô tận
Chung quanh ta toàn sa mạc hư không;
Ta chẳng thiết tha những gì trong nắng,
Chẳng đòi hỏi gì từ vũ trụ mênh mông. 

Nhưng có lẽ bên kia bờ thế giới,
Nơi mặt trời thực sự rọi không gian,
Nếu có thể vùi thây ta dưới đất,
Sẽ hồi sinh những giấc mộng ngàn đời! 

Ta sẽ đắm say trong nguồn sinh khí;
Sẽ trở về hy vọng lẫn tình yêu,
Lý tưởng đẹp bao tâm hồn mơ ước,
Vốn vô danh ở trên cõi dương trần!

Trên chuyến xe bình minh, ước gì ta có thể
Lao tới người như mộng ước xa xăm!
Trên trái đất đọa đày, sao ta còn nán lại?
Ta và ngươi chẳng có chút gì chung. 

Khi lá vàng rơi rơi trên đồng cỏ,
Gió chiều lên cuốn chúng xuống vực sâu;
Và ta đây như lá vàng khô úa:
Bão tố ơi, thì hãy cuốn ta đi!

Le Lac - Hồ Xưa - Alphonse de Lamartine

HỒ XƯA
Alphonse de Lamartine

Rồi cứ thế cuốn trôi về những dòng sông lạ,
Xuyên đêm thâu biền biệt lạc lối về
Có bao giờ ta thả neo dừng lại
Một ngày thôi trên sóng cả thời gian?

Nầy hồ xưa! Tháng năm vừa mới tắt,
Gần đâu đây bên lớp sóng xô bờ
Yêu dấu lắm, có bao giờ em thấy lại,
Hãy nhìn xem ta ngồi đó một mình

Trên tảng đá nơi em ngồi thuở trước!
Ngươi rì rào dưới những hố đá sâu,
Sóng ngươi xé vỡ tung lên bờ đá;
Bọt sóng lao xao theo gió đến chân nàng

Những ngón vàng son…
Ngươi còn nhớ chiều nào
Hai chúng ta ngồi thuyền trong im vắng
Từ xa, trên sóng, dưới trời
Chỉ có tiếng chèo khua róc rách
Hòa âm với sóng…

Bỗng nhiên đến âm vang từ chốn lạ
Vọng về đây như từ một bến mê;
Những lời nầy sóng cũng lắng nghe
Từ một giọng mà ta hằng yêu mến:

“Thời gian hỡi! Xin ngươi đừng chấp cánh,
Và cả người, những giây phút thần tiên,
Xin ngươi hãy vì ta mà ngừng lại!
Những mật ngọt chóng qua hãy cho ta kịp hưởng

Những ngày xanh đẹp nhất của hai ta!
Bao tâm hồn đau khổ dưới trần gian
Cầu xin ngươi hãy trôi nhanh, trôi nhanh đi cho họ;
Ngày sống đó với âu lo đày đọa

Hãy mang hết chúng đi;
Và mặc cho những người đang hạnh phúc.”

Nhưng van lơn thêm nữa cũng bằng thừa.
Thời gian vẫn thoát ra tầm tay với;
Riêng đêm nay ta xin người chậm lại,
Bình minh lên rồi sẽ xóa màn đêm.

Thì hãy yêu đi, hãy yêu đi!
Thời gian qua ngắn ngủi vội vàng lên!
Hãy thụ hưởng loài người không bến đậu;
Và thời gian cũng chẳng có bến bờ;
Nó trôi đi và ta cũng trôi theo!

Hỡi thời gian ganh tỵ, có thể nào
Những giây phút ngất ngây tràn hạnh phúc
Do tình yêu như sóng cả mang về
Sẽ chầm chậm ra đi như những ngày đau khổ?

Sao! Sao không thể ít ra ngừng đôi chút!
Khi đã qua là vĩnh viễn hết rồi!
Thời gian nào cho ta, thời gian nào xóa mất
Đã mất đi không trả lại bao giờ!

Nầy vĩnh cửu, hư vô, quá khứ, vực sâu,
Các ngươi đã làm gì
Những ngày tháng mà các ngươi đã cướp?
Hãy nói đi: Trả lại cho chúng ta
Những ngây ngất tuyệt vời mà ngươi đã lấy?

Hỡi hồ, hỡi sỏi đá nín câm!
Hỡi hang động! hỡi rừng cây u ám!
Hỡi những kẻ mà thời gian dung thứ
Hay được phép thay da để trẻ mãi không già

Hãy giữ lấy đêm nay, hỡi thiên nhiên tươi đẹp,
Hãy giữ lấy ít ra là kỷ niệm.
Hỡi hồ đẹp, hãy giữ giùm ta
Trong giấc ngủ, trong mưa sa bão táp,
Trên đồi xanh, trên những cụm thông già,

Trong hốc đá hoang sơ chơi vơi trên dòng nước.
Trong gió chiều run rẩy dắt nhau qua,
Trong những tiếng rì rào vọng từ đôi bờ sóng nước,
Trong ánh trăng ngà thắp sáng mặt hồ đêm.

Nầy lau sậy thở than cùng gió ngàn rên rỉ
Nầy hương thơm nhè nhẹ của trời đêm,
Nầy âm thanh, sắc màu hay khí thở,
Hãy nói rằng “Họ đã yêu nhau!”

Automne - Mùa Thu - Alphonse de Lamartine

MÙA THU
Alphonse de Lamartine

Những cánh rừng mang màu xanh cuối hạ,
Những khóm lá hanh vàng trên đồng cỏ lưa thưa
Xin chào ngươi !
Chào những ngày tươi thắm cuối mùa!
Trời và đất một màu tang khắp nẻo
Như theo chân nỗi khổ đến cùng ta.

Ta là kẻ mộng mơ trong cõi trời đơn độc;
Ta vẫn muốn nhìn
Một lần sau cuối
Nắng trời kia vàng vọt dưới chân đi
Không xuyên nổi cánh rừng đầy bóng tối.

Phải, vào thu đất trời như cùng tận,
Dưới khăn tang là quyến rũ mùa vàng;
Là chia ly là nụ cười sau cuối
Trên đôi môi khép lại với tử thần

Đã đến lúc rời chân trời cuộc sống,
Những ngày dài với hy vọng tiêu tan
Trong nước mắt ta vẫn còn luyến tiếc,
Vẫn thèm thuồng chưa hưởng hết vinh hoa.

Đất, trời, thung lũng, thiên nhiên dịu hiền tươi thắm,
Ta nợ ngươi một giọt lệ bên mồ;
Không khí ngát hương thơm!
Ánh sáng chan hòa tinh khiết!

Ôi nắng đẹp sao trong mắt kẻ lìa đời!
Ta giờ đây muốn uống cạn hết ly
Rượu thánh thể ngọt nồng cay đắng!
Trong đáy ly nơi ta uống đời mình

Còn lại gì chăng ngọt bùi đôi chút?
Còn tương lai có giữ lại cho ta
Và hạnh phúc có trở về khi niềm tin đã mất?
Có ai đó trên đời mà hồn ta không biết

Hiểu lòng ta và hồi đáp một lời? ..
Hoa rơi rụng gieo hương lùa trong gió;
Vĩnh biệt dương gian, vĩnh biệt nắng trời;
Ta, ta chết; và hồn ta khi hấp hối,
Sẽ ngân lên như giai điệu u buồn.

Etranges Soirs - Những Hoàng Hôn Xa Lạ - Albert Samain

Những Hoàng Hôn Xa Lạ
Albert Samain

Có những lúc, những hoàng hôn xa lạ,
Khi cỏ hoa cũng có một linh hồn
Khi không khí mịt mùng bao hối tiếc
Tiếng thở dài chầm chậm tựa ngàn cân
Là lúc chết trên môi
Con tim thiêng liêng nhất.

Khi cỏ hoa cũng có một linh hồn
Những chiều đó ta như người hiền dịu
Có những sáng hoa hồng tươm tất nở
Reo trong hồn như nước réo trong hang,
Phục sinh đến trong trời vang tiếng mõ
Là con tim, là chiếc ghế, linh hồn

Không oán trách tinh khôi và tuyệt hảo,
Có những sáng hoa hồng tươm tất nở
Vui trong hồn như một đứa trẻ thơ.
Có những lúc, những ngày buồn tang tóc
Tim bỗng già, già như tựa ngàn năm,
Thôi suy tưởng , buông mình theo dĩ vãng,

Dĩ vãng thân yêu - như trang trí nhạt nhòa.
Có những lúc, những ngày buồn tang tóc
Dưới ngàn cân của những thác suy tư
Hồn cúi thấp như già đi vạn kỷ.
Có những tối hoài nghi dày vò khôn xiết,
Khi tâm hồn cuối chân lốc quay nhanh,

Sắc vàng vọt với gió từ thăm thẳm
Chốn vô biên đứng lại với hãi hùng,
Có những tối hoài nghi dày vò khôn xiết,
Là khi ta chết giữa bóng đêm chìm.

Les Yeux - Những Đóm Mắt - Sully Prudhomme

Những Đóm Mắt
Sully Prudhomme

Bao đóm mắt đen, xanh, tuyệt vời yêu dấu,
Đã một thời chiêm ngưỡng nắng bình minh;
Nay yên ngủ trong mồ sâu thăm thẳm
Khi mặt trời vẫn chiếu rọi không gian.

Bao đóm mắt mang linh hồn đêm tối
Dịu hiền hơn ánh sáng bạc của ngày;
Khi đốm mắt đang ngập chìm bóng tối
Các vì sao vẫn lấp lánh trên trời.

Bao đốm mắt, ôi! không còn thấy nữa,
Không thể nào, không thể thế được đâu!
Có lẽ chúng đã quay về một hướng
Nơi mệnh danh một thế giới vô hình;

Đó không khác sao băng vừa biến mất
Nhưng chúng còn, còn mãi với không gian.
Những đóm mắt đã đi vào giấc ngủ
Nhưng không đâu, chúng không chết bao giờ:

Bao đóm mắt đen, xanh, tuyệt vời yêu dấu,
Vẫn mở nhìn ánh sáng của bình minh,
Dù nhắm lại mắt vẫn còn trông thấy
Từ bên kia thế giới của ngôi mồ.

Le Pont Mirabeau - Bên cầu Mirabeau - Guillaume Apollinaire

BÊN CẦU MIRABEAU
Guillaume Apollinaire

Nước vẫn chảy dưới cầu Sông Seine đó
Và tình yêu hoài niệm cũng trở về
Niềm vui đến sau những ngày đau khổ.
Thời gian ngân cùng với bóng đêm chìm

Năm tháng chạy sao ta còn nán lại
Tay trong tay mắt đăm đắm nhìn nhau
Sóng cứ vỗ dưới vòng tay ân ái
Sóng long lanh như ánh mắt ngàn đời

Màn đêm đến và thời gian vỗ nhịp
Ngày tháng trôi và ta mãi còn đây
Tình vội chảy, chảy như dòng nước đó
Tình qua đi như nhịp sống hững hờ

Như thôi thúc bao nhiêu niềm hi vọng
Thời gian ngân cùng với bóng đêm chìm
Năm tháng chạy sao ta còn nán lại
Ngày trôi qua và tháng cũng trôi qua

Nhưng dĩ vãng
Với thời gian và tình yêu trong đó
Có bao giờ về lại Mirabeau 
Năm tháng chạy sao ta còn nán lại
Thời gian ngân cùng với bóng đêm chìm

Il Va Neiger - Tuyết Sắp Rơi - Francis James

Tuyết Sắp Rơi
Francis James

Tuyết sẽ xuống, tuyết về trong hoài niệm
Năm đi qua bên bếp sưởi ngày buồn
Nếu ai hỏi nỗi sầu từ đâu đến
Thì xin người hãy cứ để mặc ta.

Nhớ năm đó ta vùi đầu suy tưởng
Khi bên ngoài tuyết tầm tã tuôn rơi.
Ta chỉ nghĩ mông lung. Bây giờ và thuở trước
Luôn trên môi điếu hổ phách thơm lừng.

Chiếc tủ cổ ván sồi hương thơm ngát.
Nhưng bao điều không một chút đổi thay
Như con thú đã chùng chân săn đuổi
Dù nhận ra phía trước những lũ mồi.

Những suy tưởng nói năng đều mai mỉa;
Những nụ hôn, nước mắt chẳng cần lời
Nhưng ta hiểu, và bước chân bè bạn
Vẫn dịu hiền hơn cả tiếng ca dao.

Các tinh tú đâu cần tên phải đặt
Các sao băng xuôi ngược khắp trong trời;
Chúng xuôi ngược đâu cần bao con số
Đâu cần ai buộc chúng phải vận hành.

Ngay hôm nay, những u hoài ngày cũ
Của năm xưa đã lẩn quất về đâu?
Nếu ai hỏi nỗi sầu từ đâu đến
Thì xin người hãy cứ để mặc ta.

Lorsque Je Serais Mort - Khi tôi chết - Francis James

Khi Tôi Chết
Francis James

Khi tôi chết, em, mắt xanh vời vợi
Xanh màu xanh của những cánh côn trùng
Của nước, lửa, nầy cô em yêu dấu
Như loài hoa ngũ sắc có linh hồn,

Em sẽ đến cầm tay ta trìu mến.
Dìu ta đi trên lối nhỏ ngày nào.
Trong xiêm áo, nhưng hỡi hoa hồng thắm,
Cổ em nhìn như hoa nở trong tranh.

Chúng ta sẽ không hôn nhau trên trán;
Tay trong tay dọc theo những lùm cây
Nơi con nhện dệt cầu vồng ngũ sắc,
Trong âm thầm dịu ngọt chúng ta đi;

Và đôi lúc, khi nỗi sầu trĩu nặng
Tay em mềm nắm chặt lấy tay ta
Và cũng tựa hoa lùa trong giông tố
Hồn miên man chẳng còn biết điều gì.

La Maison Pleine de Roses - Căn Nhà Hoa Hồng - Francis James

Căn Nhà Hoa Hồng
Francis James

Nhà sẽ ngập hoa hồng và ong bướm.
Tiếng kinh chiều vang vọng buổi xế trưa;
Nho màu đá thủy tinh như thiếp ngủ
Trong nắng trời dưới bóng ngủ ngừng trôi.

Tim ta sẽ trao em, cùng tình yêu vời vợi,
Thời xuân xanh hai mươi bốn tuổi kiêu sa,
Trao cho em bài thơ hoa hồng trắng;
Em đâu hay vì chẳng có trên đời.

Ta chỉ biết nếu em nay còn sống
Và rong chơi trên đồng cỏ cùng ta,
Gần con suối dưới lùm cây thăm thẳm,
Ong uây quần, ta cười hát hôn nhau.

Chỉ còn biết mặt trời và nắng ấm.
Biết hàng cây gieo bóng phủ trên đầu,
Hôn đắm đuối thôi tiếng cười để nói
Với tình yêu ta không thốt thành lời

Và ta thấy, trên môi em màu đỏ,
Mùi nho thơm, ong bướm lẫn hoa hồng.

La Rose - Bông Hồng - Pierre de Ronsard

Bông Hồng
Pierre de Ronsard

Nầy giai nhân, hãy xem đóa hoa hồng
Sáng rực rỡ khoe sắc hồng trong nắng
Đã tàn chưa khi ngày ngã về chiều?
Và lúc đó khi bình minh đã tắt
Hoa có còn giữ được nét kiêu sa
Như hương sắc hiện giờ em đang có?

Nầy giai nhân, như một thoáng phù du,
Hoa đã úa, than ôi!
Hoa rơi rơi từng cánh!
Ôi khắt khe Tạo Hóa vốn an bài
Loài hoa đẹp như loài hoa em thấy
Nở ban mai sẽ rơi rụng về chiều!

Nầy giai nhân, nếu em muốn tin ta,
Khi hương sắc đời em tươm tất nở
Thuở vàng son em hãy hái nó đi:
Hương sắc đó như hoa hồng em thấy
Sẽ tàn phai, tàn phai với tuổi già.

Chant du Crepuscule - Ca Khúc Hoàng Hôn - Victor Hugo

Ca Khúc Hoàng Hôn
Victor Hugo

Vì cốc em dâng ta đã kề môi uống;
Vì trán xanh xao ta đã đặt tay nàng;
Vì hơi thở hồn em ta đã thở
Như hương thơm từ trong bóng đêm chìm;

Vì ta đến để đón chờ em nói
Nghe con tim huyền hoặc thốt thành lời;
Vì đã thấy em cười, em khóc
Môi trên môi mắt đăm đắm nhìn nhau;

Vì đã thấy trên đầu ta ngây ngất
Ngôi sao em bay mãi sáng trên trời;
Vì đã thấy trong đời ta dậy sóng
Cánh hồng rơi, rơi từ cõi đời em;

Giờ ta nói với tháng năm đang trốn chạy:
Qua ! Qua đi! Ta đâu sợ phải già!
Hãy cuốn đi những hoa rơi tàn úa;
Hoa hồn ta ai hái được bao giờ.

Cánh ngươi đập chẳng làm bình tan vỡ
Rượu đầy vơi ta vẫn uống sao đâu.
Lửa hồn ta nhiều hơn tro ngươi đốt!
Tình tim ta vượt thoát chốn sông mê!

Harmonie du Soir - Hòa Âm Trong Chiều - Charles Baudelaire

HÒA ÂM TRONG CHIỀU
Charles Beaudelaire

Đã đến lúc ngàn hoa rung với gió
Hoa dâng hương, thơm như lọ trầm nhang;
Lùa theo gió âm thanh và hương ngát;
Hồn lâng lâng ngây ngất điệu valse buồn!

Vĩ cầm rung như tim ai nức nở;
Hoa dâng hương, thơm như lọ trầm nhang;
Bầu trời đẹp u sầu như nơi an nghỉ lớn
Hồn lâng lâng ngây ngất điệu valse buồn!

Vĩ cầm rung như tim ai nức nở;
Tim nhu mềm ghét sợ cõi hư không
Như ghét sợ một trời đen bát ngát!
Bầu trời đẹp u sầu như nơi an nghỉ lớn
Nắng chìm sâu trong giòng máu đã ngừng…

Tim nhu mềm ghét sợ cõi hư không
Như ghét sợ một trời đen bát ngát!
Tim choáng ngợp thuở huy hoàng quá khứ!
Nắng chìm sâu trong giòng máu đã ngừng…
Và kỷ niệm về em bỗng lung linh bừng sáng!

HARMONIE DU SOIR
Charles Beaudelaire

Voici venir les temps où vibrant sur sa tige
Chaque fleur s’évapore ainsi qu’un encensoir;
Les sons et les parfums tournent dans l’air du soir;
Valse mélancolique et langoureux vertige!

Chaque fleur s’évapore ainsi qu’un encensoir;
Le violon frémit comme un cæur qu’on afflige;
Valse mélancolique et lagoureux vertige!
Le ciel est trste et beau comme un grand reposoir.

Le violon frémit comme un cæur qu’on afflige;
Un cæur tendre qui hait le néant vaste et noir!
Le ciel est trste et beau comme un grand reposoir.
Le soleil s’est noyé dans son sang qui se fige..

Un cæur tendre qui hait le néant vaste et noir,
Du passé lunineux recueille tout vertige!
Le soleil s’est noyé dans son sang qui se fige…
Ton souvenir en moi luit comme in ostensoir!

Chant d'Automne - Giai Điệu Mùa Thu - Charles Baudelaire

GIAI ĐIỆU MÙA THU
Charles Beaudelaire

I

Rồi sẽ đến giá băng cùng bóng tối;
Giã từ ngươi ngắn ngủi những ngày hè!
Cây khô đổ cơ hồ như tiếng khóc
Trong vườn sân xào xạc những âm vang.

Cả mùa đông sẽ vào trong tâm khảm:
Hờn căm, hãi sợ, oán ghét, nhọc nhằn,
Tim ta sẽ như khối băng màu đỏ
Tựa mặt trời trong địa ngục giá băng.

Tiếng củi cháy như run trong lò sưởi;
Thôi inh tai những tiếng máy làm nhà.
Hồn ta cũng đìu hiu như tháp đổ
Dưới ngàn cân của vũ khí công thành.

Trong giai điệu đều đều ta cứ ngỡ
Ở đâu đây ai vội khép quan tài…
Cho ai đó? - giờ là thu, hôm qua là mùa hạ!
Giọng từ đâu như khúc hát biệt ly.

II

Ánh sáng xanh xao, trải dài yêu dấu,
Đẹp làm sao, nhưng nay lại đắng cay,
Cả tình yêu, khuê phòng hay bếp sưởi,
Cũng không bằng nắng chiếu mặt đại dương.

Nhưng hãy yêu ta, con tim hiền dịu
Yêu ta như từ mẫu đã yêu ta!
Dù đó là loài vong ân hung dữ;
Hỡi người tình hay em gái nhỏ của ta

Cho ta thoáng phù du diệu vợi
Của mùa thu rực rỡ hay bóng xế chiều tà.
Chóng lên thôi! mồ tham lam đang đợi!
Trong lòng em dù ta tiếc ngày hè

Mùa hạ trắng, nhưng giờ cho ta ngắm
Ngắm cho say vàng vọt nắng tàn thu!

Le Vase Brise - Chiếc bình Đã Vỡ - Sully Prudhomme

CHIẾC BÌNH ĐÃ VỠ
Armand Sully Prudhomme

Chiếc bình đó nơi cành hoa đã héo
Rạn nứt rồi vì quạt chạm vào thân;
Quạt chạm nhẹ, nhẹ như không hề chạm,
Chẳng ai hay vì nghe thấy gì đâu.

Nhưng vết nứt như vết thương rất nhẹ,
Mỗi ngày qua cứ cắn rứt thủy tinh,
Từng bước một vô hình và chắc chắn
Từ từ lan ra rộng khắp vòng quanh.

Nơi cành hoa nhựa sống cứ cạn dần;
Giọt từng giọt nước trong bình cứ rỉ,
Chẳng ai hay chẳng ai biết điều gì.
Xin đừng chạm, chiếc bình nay đã vỡ.

Đó chẳn g khác bàn tay ta yêu quý
Chạm vào tim làm thương tích tim ta;
Rồi con tim cứ tự mình rướm máu,
Hoa tình yêu từ đó cũng tàn phai;

Trái tim ta nguyên vẹn dưới mắt đời,
Nhưng đâu biết vết thương lòng đang lớn
Sâu trong tim theo với tiếng khóc thầm:
Xin đừng chạm, chiếc bình nay đã vỡ.

Apparition - Thoáng Hiện - Stéphane de Mallarmé

Thoáng Hiện
Stéphane de Mallarmé

Trăng vàng vọt. Thiên thần đang nhỏ lệ
Nâng cung đàn khi hoa lặng dâng hương
Lùa theo gió tiếng than buồn thổn thức
Trên hoa ngàn xanh rực sắc thiên thanh.

Ngày tháng đó, nụ hôn đầu diễm phúc.
Những mộng mơ vốn đày đọa hồn mình
Cứ bừng dậy với men sầu bát ngát
Lưu trong tim dù chẳng phải vì đời

Gieo cay đắng hay gieo niềm hối tiếc.
Ta lang thang, mắt cúi nhìn phố cổ,
Bỗng thấy em trên phố vắng về chiều
Cười rạng rỡ như nàng tiên nón trắng

Thuở còn thơ trong giấc ngủ ngày nào
Ung dung bước, bàn tay luôn hé mở
Buông xuống trần những tinh tú hương thơm.

Renouveau - Hồi Sinh - Stephane de Mallarmé

HỒI SINH
Stéphane de Mallarmé

Xuân còm cõi tiễn đông đi buồn bã
Đông của thơ, đông bình thản trong ngần,
Và tang tóc trong hồn trong huyết quảngg
Hồn tiêu ma theo với tiếng ngáp dài.

Hoàng hôn trắng ấm trong hồn đang thắt
Trong chiếc còng như một nấm mồ xưa,
Ta lang thang, buồn sau cơn mơ đẹp,
Khắp cánh đồng bát ngát những nhựa xuân

Ta gục ngã , mệt vì hương cây cỏ,
Mặt ta đào một hố lấp cơn mê,
Cắn đất ấm nơi hoa xuân vừa mọc,

Khi lịm xuống ta chờ cơn phiền muộn
Lên khi rào rực nắng với chim muông
Bừng dậy hót trong hoa và trong nắng.

Le Dernier Rendez-vous - Gặp Nhau Lần Cuối - Rosemonde Gérard

GẶP NHAU LẦN CUỒI
Rosemonde Gérard

Khi anh già và em cũng sẽ già,
Khi tóc em nâu sẽ trở thành bạc trắng,
Sáng tháng năm cùng tắm nắng trong vườn,
Để sưởi ấm thân già run lẩy bẩy…

Vì em vẫn yêu anh, mỗi ngày nhiều hơn trước

-- Hôm nay hơn hôm qua và ngày mai càng hơn nữa -
Thì can chi trên mặt những đường nhăn,
Nếu đường cũ ngát hương thơm
Từ những khóm hoa hồng cũ…
Vâng, chúng ta sẽ già, rất già, tàn suy theo năm tháng,
Nhưng tay em sẽ nắm chặt tay anh hơn,
Vì em vẫn yêu anh, mỗi ngày nhiều hơn trước

-- Hôm nay hơn hôm qua và ngày mai càng hơn nữa!..
Dưới rặng cây ngồi xuống để nhìn nhau,
Mắt đẫm lệ khóc những ngày hai mươi tuổi…
Khi anh già và em cũng sẽ già,
Khi tóc em nâu sẽ trở thành bạc trắng!