HỒ XƯA
Alphonse de Lamartine
Rồi cứ thế cuốn trôi về những dòng sông lạ,
Xuyên đêm thâu biền biệt lạc lối về
Có bao giờ ta thả neo dừng lại
Một ngày thôi trên sóng cả thời gian?
Nầy hồ xưa! Tháng năm vừa mới tắt,
Gần đâu đây bên lớp sóng xô bờ
Yêu dấu lắm, có bao giờ em thấy lại,
Hãy nhìn xem ta ngồi đó một mình
Trên tảng đá nơi em ngồi thuở trước!
Ngươi rì rào dưới những hố đá sâu,
Sóng ngươi xé vỡ tung lên bờ đá;
Bọt sóng lao xao theo gió đến chân nàng
Những ngón vàng son…
Ngươi còn nhớ chiều nào
Hai chúng ta ngồi thuyền trong im vắng
Từ xa, trên sóng, dưới trời
Chỉ có tiếng chèo khua róc rách
Hòa âm với sóng…
Bỗng nhiên đến âm vang từ chốn lạ
Vọng về đây như từ một bến mê;
Những lời nầy sóng cũng lắng nghe
Từ một giọng mà ta hằng yêu mến:
“Thời gian hỡi! Xin ngươi đừng chấp cánh,
Và cả người, những giây phút thần tiên,
Xin ngươi hãy vì ta mà ngừng lại!
Những mật ngọt chóng qua hãy cho ta kịp hưởng
Những ngày xanh đẹp nhất của hai ta!
Bao tâm hồn đau khổ dưới trần gian
Cầu xin ngươi hãy trôi nhanh, trôi nhanh đi cho họ;
Ngày sống đó với âu lo đày đọa
Hãy mang hết chúng đi;
Và mặc cho những người đang hạnh phúc.”
Nhưng van lơn thêm nữa cũng bằng thừa.
Thời gian vẫn thoát ra tầm tay với;
Riêng đêm nay ta xin người chậm lại,
Bình minh lên rồi sẽ xóa màn đêm.
Thì hãy yêu đi, hãy yêu đi!
Thời gian qua ngắn ngủi vội vàng lên!
Hãy thụ hưởng loài người không bến đậu;
Và thời gian cũng chẳng có bến bờ;
Nó trôi đi và ta cũng trôi theo!
Hỡi thời gian ganh tỵ, có thể nào
Những giây phút ngất ngây tràn hạnh phúc
Do tình yêu như sóng cả mang về
Sẽ chầm chậm ra đi như những ngày đau khổ?
Sao! Sao không thể ít ra ngừng đôi chút!
Khi đã qua là vĩnh viễn hết rồi!
Thời gian nào cho ta, thời gian nào xóa mất
Đã mất đi không trả lại bao giờ!
Nầy vĩnh cửu, hư vô, quá khứ, vực sâu,
Các ngươi đã làm gì
Những ngày tháng mà các ngươi đã cướp?
Hãy nói đi: Trả lại cho chúng ta
Những ngây ngất tuyệt vời mà ngươi đã lấy?
Hỡi hồ, hỡi sỏi đá nín câm!
Hỡi hang động! hỡi rừng cây u ám!
Hỡi những kẻ mà thời gian dung thứ
Hay được phép thay da để trẻ mãi không già
Hãy giữ lấy đêm nay, hỡi thiên nhiên tươi đẹp,
Hãy giữ lấy ít ra là kỷ niệm.
Hỡi hồ đẹp, hãy giữ giùm ta
Trong giấc ngủ, trong mưa sa bão táp,
Trên đồi xanh, trên những cụm thông già,
Trong hốc đá hoang sơ chơi vơi trên dòng nước.
Trong gió chiều run rẩy dắt nhau qua,
Trong những tiếng rì rào vọng từ đôi bờ sóng nước,
Trong ánh trăng ngà thắp sáng mặt hồ đêm.
Nầy lau sậy thở than cùng gió ngàn rên rỉ
Nầy hương thơm nhè nhẹ của trời đêm,
Nầy âm thanh, sắc màu hay khí thở,
Hãy nói rằng “Họ đã yêu nhau!”