NHỮNG CHIẾC LÁ VÀNG
Jacques Prévert
Ôi ta ước, ước rằng em nhớ mãi
Những ngày vui mình đã có bên nhau.
Vào thuở ấy đời còn vui biết mấy,
Trời sáng hơn trời của hôm nay.
Những lá úa tự gom mình trong xẻng.
Em thấy không, ta đã chẳng hề quên..
Những lá úa tự gom mình trong xẻng,
Cũng như bao kỷ niệm lẫn tiếc thương
Theo gió bấc cuốn bay đi biền biệt
Giữa màn đêm của giá lạnh lãng quên.
Em thấy không, muôn đời ta vẫn nhớ
Bản tình ca em hát để ta nghe.
[Điệp khúc]
Bài hát đó tựa hồ như hai đứa.
Em yêu ta và ta cũng yêu em
Hai đứa đã đi về chung một lối,
Em yêu ta và ta đã yêu em.
Nhưng cuộc sống lại tách rời hai đứa,
Giết tình yêu mà chẳng nói một lời
Rồi biển cả lại xóa nhòa trên cát
Dấu bàn chân của những kẻ chia lìa.
Những chiếc lá tự gom mình trong xẻng,
Cũng như bao kỷ niệm lẫn tiếc thương
Nhưng tình ta trung thành và câm nín
Vẫn cười tươi và vẫn cám ơn đời.
Em diễm tuyệt ta yêu em tha thiết.
Làm sao ta lại có thể quên em?
Vào thuở ấy đời còn vui biết mấy,
Trời sáng hơn trời của hôm nay.
Em là bạn, bạn hiền yêu dấu nhất
Nhưng ta đây chỉ còn biết tiếc thương
Và bài hát mà ngày xưa em hát,
Ta sẽ nghe, nghe mãi đến muôn đời!
LES FEUILLES MORTES
Jacques Prévert
Oh ! je voudrais tant que tu te souviennes
Des jours heureux où nous étions amis.
En ce temps-là la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle.
Tu vois, je n'ai pas oublié...
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Et le vent du nord les emporte
Dans la nuit froide de l'oubli.
Tu vois, je n'ai pas oublié
La chanson que tu me chantais.
[Refrain:]
C'est une chanson qui nous ressemble.
Toi, tu m'aimais et je t'aimais
Et nous vivions tous deux ensemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Mais la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Mais mon amour silencieux et fidèle
Sourit toujours et remercie la vie.
Je t'aimais tant, tu étais si jolie.
Comment veux-tu que je t'oublie ?
En ce temps-là, la vie était plus belle
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
Tu étais ma plus douce amie
Mais je n'ai que faire des regrets
Et la chanson que tu chantais,
Toujours, toujours je l'entendrai !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét