HỒ XƯA
Alphonse de Lamartine
Rồi cứ thế cuốn trôi về những dòng sông lạ,
Xuyên đêm thâu biền biệt lạc lối về
Có bao giờ ta thả neo dừng lại
Một ngày thôi trên sóng cả thời gian?
Nầy hồ xưa! Tháng năm vừa mới tắt,
Gần đâu đây bên lớp sóng xô bờ
Yêu dấu lắm, có bao giờ em thấy lại,
Hãy nhìn xem ta ngồi đó một mình
Trên tảng đá nơi em ngồi thuở trước!
Ngươi rì rào dưới những hố đá sâu,
Sóng ngươi xé vỡ tung lên bờ đá;
Bọt sóng lao xao theo gió đến chân nàng
Những ngón vàng son…
Ngươi còn nhớ chiều nào
Hai chúng ta ngồi thuyền trong im vắng
Từ xa, trên sóng, dưới trời
Chỉ có tiếng chèo khua róc rách
Hòa âm với sóng…
Bỗng nhiên đến âm vang từ chốn lạ
Vọng về đây như từ một bến mê;
Những lời nầy sóng cũng lắng nghe
Từ một giọng mà ta hằng yêu mến:
“Thời gian hỡi! Xin ngươi đừng chấp cánh,
Và cả người, những giây phút thần tiên,
Xin ngươi hãy vì ta mà ngừng lại!
Những mật ngọt chóng qua hãy cho ta kịp hưởng
Những ngày xanh đẹp nhất của hai ta!
Bao tâm hồn đau khổ dưới trần gian
Cầu xin ngươi hãy trôi nhanh, trôi nhanh đi cho họ;
Ngày sống đó với âu lo đày đọa
Hãy mang hết chúng đi;
Và mặc cho những người đang hạnh phúc.”
Nhưng van lơn thêm nữa cũng bằng thừa.
Thời gian vẫn thoát ra tầm tay với;
Riêng đêm nay ta xin người chậm lại,
Bình minh lên rồi sẽ xóa màn đêm.
Thì hãy yêu đi, hãy yêu đi!
Thời gian qua ngắn ngủi vội vàng lên!
Hãy thụ hưởng loài người không bến đậu;
Và thời gian cũng chẳng có bến bờ;
Nó trôi đi và ta cũng trôi theo!
Hỡi thời gian ganh tỵ, có thể nào
Những giây phút ngất ngây tràn hạnh phúc
Do tình yêu như sóng cả mang về
Sẽ chầm chậm ra đi như những ngày đau khổ?
Sao! Sao không thể ít ra ngừng đôi chút!
Khi đã qua là vĩnh viễn hết rồi!
Thời gian nào cho ta, thời gian nào xóa mất
Đã mất đi không trả lại bao giờ!
Nầy vĩnh cửu, hư vô, quá khứ, vực sâu,
Các ngươi đã làm gì
Những ngày tháng mà các ngươi đã cướp?
Hãy nói đi: Trả lại cho chúng ta
Những ngây ngất tuyệt vời mà ngươi đã lấy?
Hỡi hồ, hỡi sỏi đá nín câm!
Hỡi hang động! hỡi rừng cây u ám!
Hỡi những kẻ mà thời gian dung thứ
Hay được phép thay da để trẻ mãi không già
Hãy giữ lấy đêm nay, hỡi thiên nhiên tươi đẹp,
Hãy giữ lấy ít ra là kỷ niệm.
Hỡi hồ đẹp, hãy giữ giùm ta
Trong giấc ngủ, trong mưa sa bão táp,
Trên đồi xanh, trên những cụm thông già,
Trong hốc đá hoang sơ chơi vơi trên dòng nước.
Trong gió chiều run rẩy dắt nhau qua,
Trong những tiếng rì rào vọng từ đôi bờ sóng nước,
Trong ánh trăng ngà thắp sáng mặt hồ đêm.
Nầy lau sậy thở than cùng gió ngàn rên rỉ
Nầy hương thơm nhè nhẹ của trời đêm,
Nầy âm thanh, sắc màu hay khí thở,
Hãy nói rằng “Họ đã yêu nhau!”
LE LAC
Alphonse de Lamartine
Ainsi, toujours poussés vers de nouveaux rivages,
Dans la nuit étenelle emportés sans retour,
Ne pourrons-nous jamais sur l’océan des âges
Jeter l’ancre un seul jour?
O lac! L’année à peine a fini sa carrière,
Et, près des flots chéris qu’elle devait revoir,
Regarde! Je viens seul m’asseoir sur cette pierre
Où tu la vis s’asseoir!
Tu mugissais ainsi sous ces roches profondes;
Ainsi tu te brisais sur leurs flancs déchirés;
Ainsi le vent jetait l’écume de tes ondes
Sur ses pieds adorés.
Un sour, t’en souvient-il? Nous voguions en silence;
On n’entendait au loin, sur l’onde et sous les cieux,
Que le bruit des rameurs qui frappaient en cadence
Tes flots harmonieux.
Tout à coup des accents inconnus à la terre
Du rivage charmé frappèrent les échos;
Le flot fut attentif, et la voix qui m’est chère
Laissa tomber ces mots:
“O Temps! Suspends ton vol; et vous, heures propices,
Suspendez votre cours!
Laissez-nous savourer les rapides délices
Des plus beaux de nos jours!
Assez de malheureux ici-bas vous implorent,
Coulez, coulez pour eux;
Prenez avec leurs jours les soins qui les dévorent,
Oubliez les heureux
Mais je demande en vain quelques moments encore.
Le temps m’échappe et fuit;
Je dis à cette nuit: sois plus lente, et l’aurore
Va dissiper la nuit.
Aimons donc, aimons donc! De l’heure fugitive,
Hâtons-nous, jouissons!
L’homme n’a point de port, le temps n’a point de rive;
Il coule, et nous passons!”
Temps jaloux, se prit-il que ces moments d’ivresse
Où l’amour à long flots nous verse le bonheur
S’envole loin de nous de la même vitesse
Que les jours du malheur?
Eh quoi! N’en pourrons-nous fixer au moins la trace!
Quoi! Passés pour jamais! Quoi! Tout entiers perdus!
Ce temps qui les donna, ce temps qui les efface
Ne nous les rendra plus!
Eternité, néant, passé, sombres abîmes,
Que faites-vous des jours que vous engloutissez?
Parlez: nous rendrez-vous ces extases sublimes
Que vous nous ravissez?
O lacs! Rochers muets! Grottes! Forêt obscure!
Vous, que le temps épargne ou qu’il peut rajeunir,
Gardez de cette nuit, gardez, belle nature,
Au moins le souvenir.
Qu’il soit dans ton repos, qu’il soit dans tes orages,
Beau lac, et dans l’aspect de tes riants coteaux,
Et dans ces noirs sapins, et dans ces rocs sauvages
Qui pendent sur tes eaux.
Qu’il soit dans le zéphir qui frémit et qui passe,
Dans les bruits de tes bords par tes bords répétés,
Dans l’astre au front d’argent qui blanchit ta surface
De ses molles clartés.
Que le vent qui gémit, le roseau qui soupire,
Que les parfums légers de ton air embaumé,
Que tout ce qu’on entend, l’on voit ou l’on respire,
Tout dise: “Ils ont aimé!”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét