Hiển thị các bài đăng có nhãn Đinh Hùng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đinh Hùng. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015
Tự Tình Dưới Hoa - Đinh Hùng - Bảo Cường ngâm
Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015
Xuân Ấm Hương Rừng - Đinh Hùng
Thương em , trăng xế nửa vầng ,
Mùa xuân thở ấm hương rừng trên vai .
Giang tay ôm bóng núi dài ,
Đá thiên sơn có hồn ai tạc hình ?
Tiếng vang chim lạ gọi mình ,
Huyền âm chín cõi u minh truyền về .
Sao chìm đáy mắt sơn khê ,
Màu đêm dã thú hôn mê tóc rừng .
Lửa sàn linh loạn hoa dung ,
Núi nghiêng vai áo cẩm nhung đổi màu .
Hồn nào ngủ thiếp bông lau ,
Bạc thời gian , cánh bướm sầu ngàn xưa .
Chập chờn khe liếp trăng mưa ,
Bên Em , mùi phấn giao mùa còn say ?
Nửa vầng trăng , nét xuân gầy ,
Ta mơ giấc ngủ còn ngây hồn rừng .
Em đi , sầu núi chất từng ,
Gót chân từ thạch buông trùng sóng hoa .
Mây bay ánh mắt trăng tà ,
Nồng hương cỏ dại , sương pha áo ngàn .
Người đi vào giấc mơ tan ,
Ta soi dòng suối đêm tàn tìm nhau .
Xin Hãy Yêu Tôi - Đinh Hùng
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười.
Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi!
Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm!
Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm!
Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ.
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ,
Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió.
Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ,
Riêng một đèn, một gối, một tình yêu.
Đời của tôi là giấc mộng ban chiều,
Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ.
Em có má hồng dạo lòng qua đó,
Bởi vô tình không biết đấy mà thôi:
Trời của tôi mà Thu cũng của tôi,
Để em tới em làm người khách lạ.
Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá!
Tôi không yêu sao có má em hồng?
Tôi không buồn sao có mắt em trong?
Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?
Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép,
Tự trời xanh rơi xuống để gần em.
Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm,
Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi!
Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái
Để yêu người và cũng để người yêu.
Để các em qua từng bước diễm kiều
Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt.
Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất,
Các em đi tha thướt, áo màu hoa.
Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà,
Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ.
Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ?
Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình!
Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh,
Tôi biết khóc để cho Tình cảm động.
Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng,
Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời.
Em đi trong trời mộng đó, em ơi!
Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ.
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng,
Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?
Truyện Lòng - Đinh Hùng
Em đến thăm tôi, nắng đã chiều
Hai lòng nghe rõ ý đìu hiu .
Vòng thu sắp sửa làm thương nhớ,
Lời nói ai trầm đến tịch liêu ?
Tôi kết thơ hoa mộng bướm rồi,
Bây giờ lòng kể chuyện lòng thôi .
Bởi chừng em muốn sầu đôi chút,
Tôi mới bâng khuâng ngỏ mấy lời .
Em cũng im nghe câu chuyện lòng,
mắt buồn qua một thoáng mây trong.
Nghe tôi gợi ý vào thương mến,
em nghĩ làm sao để má hồng?
Tôi kể chuyện vàng êm ái xưa ,
có lời chân thực, có lời thơ,
Ý đem bát ngát hồn non nước,
Đặt giưã lòng thương - Em hiểu chưa ?
Tâm sự mong manh nói ít nhiều,
Em nhìn, lơ đãng, biết bao nhiêu!
Chiều thu, nắng đọng hàng mi biếc,
Tôi nghĩ trong lòng: Em cũng yêu ...
Tình Lại Mới - Đinh Hùng
Đã bao mùa xuân xa tôi rồi,
Em mới về đây ngồi cạnh tôi .
Đôi mắt, đôi môi ngày hạ ấy
Có cười vui nữa chẳng là vui!
Đâu biết lòng em còn trẻ thơ ?
Em không hờn giận để tôi ngờ ...
Cuộc đời đi hết - tôi ngồi lại
Ngắm mặt buồn quen, hoa thủa xưa .
Chao ôi! Lời nói được bao nhiêu!
Em ngủ đi em! Xuân mộng chiều ...
Tỉnh giấc nhìn nhau, tình lại mới,
Mà lòng yêu thế có là yêu ?
Tiếng Dương Cầm - Đinh Hùng
Chiều nắng say, con bướm vàng thơ thẩn,
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm.
Hồn ai xưa khóc lại giữa thanh âm?
Mối sầu ấy biết em còn tưởng nhớ ?
Tôi nghe rõ buổi chiều hoa nức nở,
Ôi tay buồn em để tiếng vàng rơi!
Vô tình sao! Em rung phím lòng người,
Bao thương nhớ chiều nay về quá khứ .
Nhớ từ đâu, có một chiều khách lữ,
Trong hương đàn vương mãi ánh hương ai .
Ôi mắt xanh, mày lặng, ánh mi dài,
Người khuê nữ tóc buồn như suối chẩy .
Và tay trắng trên phím ngà run rẩy,
Và hồn sầu tan rụng với hồng sa .
- Anh van em ngừng lại khúc đàn hoa,
Nương tay nhẹ, gieo một lời vĩnh biệt.
Anh van em chớ sầu trong mắt biếc,
Cho hồn ai thôi nhớ chút ly hương.
Chiều hôm nay thổn thức nắng bên tường,
Và lời gió cũng run bằng cánh bướm.
Em không thấy u hoài như sóng gợn,
Tự lòng anh rung lại mấy thanh âm?
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm.
Thảo Dã Xuân Tình - Đinh Hùng
Tiếng trống làng xa dồn mặt nước,
Tháng giêng, quê bạn, hội đêm rằm.
Hương đồng tỉnh giấc, ta ngồi dậy,
Nhìn ánh trăng xuân đẹp chổ nằm.
Trắng xóa vườn cam động bước ai ?
Bờ ao lấp lánh đóa sao cài .
Thơm thơm hoa bưởi như hò hẹn,
Yểu điệu hồn quê tóc chẩy dài .
Thu nhỏ trời xanh, nét lá vờn,
Ngoài kia chim giọt móc cô đơn.
Đi đi mái tóc đầy sao rụng,
Có thấy lời hoa cũng đượm buồn?
Đây lúc hồ ao khẽ chuyển mình,
Chập chờn sương phủ miếu thần linh.
Mang mang tiếng ếch từ thiên cổ,
Nhớ một quê xưa thoáng chút tình.
Nửa gối hoàng lan sực nức hương,
Ngờ như thảo mộc hiện quanh tường.
Long lanh cặp mắt sầu thôn nữ,
Nghiêng cả vườn trăng xuống mé giường.
Nhịp võng nào đưa chĩu lá cành?
Ôi màu thiên lý, sắc thiên thanh!
Vàng mưa dưới gót tầm xuân lượn,
Quấn quít tơ hồng, em với anh...
Trăng lên phơi phới ngọn xoan đào ,
Lòng giếng chừng nghiêng sóng mắt trao ?
Nửa khép vòng tay, vầng nguyệt thẹn,
Mây nhàu nếp lạu, rối chiêm bao .
Mùi lửa, hương cau vẹn tiết trinh,
Mến thương, ôi nhịp thở chung tình!
Ba giăng, hẹn một mùa giăng tỏ,
Thao thức, lòng ta lại nhớ mình.
Lả ngọn tre vàng ngất ngất say,
Nhớ nhung dâng sóng lúa vơi đầy .
Suốt đêm trăng đẹp vào chung gối,
Mộng thấy hồn hoa thấp thoáng bay .
Thanh Sắc - Đinh Hùng
Đầu xuân có rừng xuân đẹp,
Suối bạc, ngấn vàng long lanh.
Con hươu sao quỳ khép nép,
Uống ngọc bên hòn đá xanh.
Đầu xuân có dòng sông trắng,
Thuyền ai chờ khách nằm đây .
Con chim nhạn biếc theo mây
Trên bến cát hồng xa vắng.
Đầu xuân có hội đua hồng,
Có cuộc thi tà áo lá .
Đầu xuân này cỏ thêu nhung,
Bướm với hoa đồng lơi lả .
Đầu xuân có tiệc xuân tình,
Núi xanh và trời xanh biếc.
Mây đào có má đào xinh,
Em chớ để tình xưa chết.
Tần Hương - Đinh Hùng
Có chàng mang lòng thương
Đi dạo muôn con đường,
Một hôm dừng trước mộng,
Yêu nàng tên Tần-Hương .
Nàng nhìn như ý sớm,
Nàng cười như tình xưa .
Áo nàng: hoa vẽ bướm
Đẹp cả giấc chàng mơ .
Và đêm đêm chàng gọi:
Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Và ngày ngày chàng nói
Chuyện yêu cùng chuyện thương.
Chàng đi ngoài hiên mưa,
Cô nàng ngồi trong cửa .
Tóc liễu buồn phất phơ,
Miệng hoa cười một nửa .
Đài gương không e lệ
Giữa kinh thành ngựa xe .
Cô Tần-Hương thùy mị
Không nấp bóng màn the .
- Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Tên nàng như hoa đẹp.
Chàng là bướm tơ vương
Nên chàng là Hoài Điệp...
Vâng, chàng làm thơ bướm,
Nàng nhẹ lòng như hoa .
Chỉ chút tình hôm sớm,
Chỉ nụ cười thoáng qua .
Xuân nào như xuân mới ?
Hương nào như hương xưa ?
Lòng chàng không có tuổi,
Duyên chàng se tình cờ .
Chàng nhặt từng cánh hoa,
Giữ từng con bướm ép.
Mùa xuân chàng không già,
Mùa thơ chàng vẫn đẹp.
Gặp nhau rồi mến thương,
Tôi không buồn, không nghĩ .
- Có anh chàng thi sĩ
Tương tư cô Tần-Hương...
Tâm Tình Cuối Năm - Đinh Hùng
Từng cơn mưa lạnh đến dần,
Dời chưa trang điểm, mà xuân đã về!
Hững hờ để nước trôi đi,
Giấc chiêm bao hết, lấy gì mà say ?
Quê ai đầm ấm đâu đây,
Cho tôi về sống mấy ngày trẻ thơ .
Ước gì trăng gió đón đưa,
Mắt chờ gặp mắt, tay chờ cầm tay .
Cảm lòng, nhận chút hương bay,
Tình thương đất bạn, cỏ cây là người .
Quê nhà ai sẵn nụ cười,
Núi sông hồn hậu, mà Trời bao dung?
Cho tôi về hưởng xuân cùng,
Bao giờ hoa nở thì lòng cũng nguôi .
Sóng Tây Hồ - Đinh Hùng
Gặp buổi cùng em chung một thuyền,
Mới hay gần gũi cũng là duyên.
Nước Tây-Hồ trầm tư mặt ngọc,
Chẳng gió giăng nên chửa ước nguyền.
Em nói, em cười vẳng tiếng oanh,
Hồn tôi bay theo khói kinh thành,
Mộng ngoài sơn hải, làm mây trắng,
Tưởng bóng hồ như bóng mắt xanh.
Em im lời nói lúc hoàng hôn,
Vì thấy hồ kia nổi sóng cồn.
Trước mắt ta: trời tình, nước bạc,
Khuất bờ dươngliễ liễu, bóng hoa thôn.
Một giang sơn ấy với đôi lòng
Bên cạnh Tây-Hồ, thỏa ước mong.
Tôi bắc cầu hoa, làm thủy tạ,
Mỗi chiều ngồi ngắm mắt em trong.
Sen bạch, sen hồng của chúng ta
Mà bông chưa mở, cánh chưa già .
Trong vùng gió đợi, hương chờ ấy,
Lòng tưởng cùng ai đã dạo qua .
Trăng Tầm Dương cũ, nguyệt Cô Tô ...
Tình chẳng xưa, mà cảnh giống xưa .
Ta dạo thuyền đây - ai nhớ lại
Đình hoa Yên Phụ, sóng Tây-Hồ ?
Sâm Thương Sầu Nhạc - Đinh Hùng
Nhớ đêm qua, nguyệt lên đầu cành,
Vàng thưa nhạt, bóng cây lê xanh.
Nhớ đêm qua ngắm vì sao rụng,
Nên tình cờ biết mộng tàn canh.
Buổi ấy, tuy rằng truyện sánh đôi,
Người bên hiên mà tưởng bên trời .
Dưới hoa, đối mặt nhìn giăng tỏ,
Hoa khách tình - ôi nguyệt viễn khơi!
Lời nói trong đêm thấy nghẹn ngào,
Ta lây chung buồn của hồ ao .
Tiếng côn trùng xót xa ánh nước,
Nửa mặt trăng thương khuất lá đào .
Người gái ngồi kia cất tiếng ngâm,
Một thiên ai oán, mấy câu trầm.
Thoáng nghe, chợt tưởng hồn sơn cước,
Cảm nỗi tiêu vong, đến khóc thầm.
Ấy đêm sầu não được gần em,
Để thấy hai lòng cánh biệt thêm.
Tiếng ngọc hương không tình, không ý,
Nói chi, cho lạnh bóng trăng thềm?
Tôi làm như kẻ nhớ phương nào,
Chẳng dám nhìn em, chỉ ngắm sao .
Cây ngậm ngùi với người không tiếng,
Cùng trông giăng xuống để sầu cao .
Tôi đợi giăng về bên phía tôi,
Để sầu in bóng chỗ em ngồi:
Hai linh hồn vào chung một mộng,
Hai bóng người làm một bóng thôi .
Em hiểu rằng tôi yêu đến đâu .
Khi trăng sơ ý xế ngang đầu .
Hồn đêm chợt thoảng qua làn mắt,
Tôi ngẩng nhìn em một thoáng mau .
Nụ Cười Thương Nhớ - Đinh Hùng
Thu về, em đã gặp thu chưa ?
Giải nước trường giang lạnh mấy bờ ?
Thoảng bóng hoa buồn in lối cũ,
Dặm đường mơ tưởng bước em xưa .
Tôi mải tìm thu mấy bữa nay,
Mới nên sầu mộng, nhớ nhung này .
Tưởng trong thao thức, lòng giăng gió
Đều nói cùng em: Yêu lắm thay!
Từ trái đồi xanh, xanh mãi đâu
Trở về đồng nội ngát ưu sầu,
Hương thơm ngây ngất, hồn hoa cỏ
Hằng viễn hoài em xa cách lâu .
Mảng nhớ mong em, rừng đã vàng,
Dáng chiều giục giã cửa đài trang.
Cảm thương nhan sắc, mờ thu thủy,
Phơ phất trùng dương khói ải quan.
Nước buồn cũng bởi mắt em xanh,
Hồ biển rưng rưng biếc mấy thành?
Em tự phương trời, thu gởi lại
Nụ cười thương nhớ, nét đan thanh.
Một Tiếng Em - Đinh Hùng
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút hương thầm khi mới quen.
Cùng bóng hàng cây gập giữa đường,
Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương.
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng,
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương.
Rồi đây, trên những lối đi này,
Ta sẽ cùng ai, tay nắm tay ...
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay .
Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười .
Nụ cười gửi tự thiên thu lại
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?
Dĩ vãng nào xanh như mắt em?
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm!
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.
Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay,
Trăng lên từng nét gợn đôi mày .
Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán,
Chưa ngát hương tình, hương đã bay .
Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm?
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm?
Lòng ơi! hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng "em"?
Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường,
Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương,
Sương đầm vạt áo mong manh lệ,
Sao rụng bay vào tóc dạ hương.
Tôi lánh trần ai đi rất xa,
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà,
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ,
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa .
Mái Tóc Viễn Phương - Đinh Hùng
Đêm hè ngồi nhớ giăng suông,
Nhớ em tà áo nhạt hương chưa về .
Cách rừng , cách cả sơn khê,
Em ơi! giữ mái tóc thề cho xanh.
Thuyền mây từ bỏ kinh thành,
Bến vàng hiu quạnh cũng đành tiễn đưa .
Biển ngoài: núi cũ, thông xưa,
Tịch dương đã trải, nắng mưa đã từng.
Sầu lên bến cát rưng rưng,
Mây trường sơn lại vượt rừng tới đâu ?
Người đi đồi sắn, nương dâu,
Buồn quan san, một con tầu về xa .
Nhớ xuân từ độ còn hoa,
Nhớ em từ độ thướt tha suối thề .
Xa trời, lưu lạc hồn quê,
Có phai, xin để ngày về hãy phai .
Viễn phương mái tóc bay dài,
Nghiêng vai sương lạnh, thương hoài vầng trăng.
Lời Thề Trên Gối - Đinh Hùng
Tôi đã gục đầu trên vai em,
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm.
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ,
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm.
Tôi đã nhìn sâu trong mắt em,
Soi màu trăng cũ lần vào đêm.
Thương nhau, sợ thấy trăng hờn tủi,
Nước mắt không khi hết nổi niềm.
Nghi hoặc chiêm bao, đợi giấc sầu,
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau .
Lời thề trên gối như sao rụng,
Sao có tan trong giọt lệ đầu ?
Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn,
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn.
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh?
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn.
Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy,
Không gian chìm ánh mắt mây bay .
Hương thơm những nụ cười vô tội,
Còn đọng làn môi chút nắng say .
oOo
Em biết mùa hoa nở tận đâu ?
Hè sang trong một chiếc hôn đầu .
Rồi mai em khóc và anh khóc,
Thu sẽ về trên mái tóc sầu .
Anh vẽ cho em những giấc mê,
Chiêm bao nho nhỏ: lối đi về .
Đường khuya thủy mặc nhòa chân bước,
Áp má chia đôi mặt gối thề .
Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau,
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu .
Em ơi! Mấy kiếp qua rồi nhỉ ?
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu ?
Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm,
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm.
Tương lai nín lặng, thương vầng trán,
Lời nghẹn trên môi, tắt vọng âm.
Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn,
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn.
Mùa thu mái tóc xa vời vợi,
E cũng hao gầy vóc áo đơn.
Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng,
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung!
Hờn ghen, nghiến nát môi trào hận,
Nép bóng nghe mưa đổ trập trùng.
Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm;
Nhớ em, nhờ cả gió giăng tìm.
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ ?
Và gió phương nào vẫn gọi em ?
Liên Tưởng - Đinh Hùng
Ý chiều ngây ngất màu hoàng cúc,
Sao mắt thu buồn dáng hạ xa
Ta nhớ mà thương người sử nử,
Áo mùa thu đọng sắc kiều hoa.
Nước cũ rưng rưng màu ngọc trắng,
Mây ngày xưa tỏ, nguyệt xưa trong.
Người xưa lẫn dáng tình sương tuyết
Riêng cặp môi kia ánh nét hồng.
Ta nhớ giăng hoa ngày hạ trước,
Nhớ hồn thảo mộc lẫn mùi hương.
Nhớ màu xiêm áo người thay đổi,
Những cánh hồng chen với cánhsương sương.
Người đẹp ngày xưa tên giống hoa,
Mùa xuân cây cỏ biếc quanh nhà.
Thùy hương phảng phất sen đầu hạ,
Lén bước trang đài tới gặp ta.
Yểu điệu phương đông lướt dưới đèn.
Ta nằm mộng đẹp đêm thần tiên.
Dáng Xuân nghiêng mặt cười không tiếng,
Lửa Hạ lên rồi -- Ô ý Liên !
Lạnh Mùa Đông Cũ - Đinh Hùng
Thu hết rồi đây, thu sắp hết!
Ngoài kia cành rụng - Em nghe không?
Sông vàng đổi gió đìu hiu cũ,
Bụi cuốn dâu xanh, bãi cát hồng.
Em đã nghe lòng lạnh lắm chưa,
Khi con chim biếc cúi bên hồ,
Lửng lơ đáy nước, cành rong gợn,
Thuyền lá tre vàng trôi ngẩn ngơ ?
Em đã cho lòng thương nhớ chưa ?
Khi chiều sương bạc, ánh sao thưa,
Một đàn chim nhỏ bay về tổ,
Có tiếng chuông chùa rung cõi xưa .
Em đã buồn thêm được chút nào ?
Mà lòng tôi rộng biết là bao!
Nghe trong xác lá hồn tôi rụng,
Mưa nấc từng cơn tưởng lệ trào .
Em có vì thu gieo lệ không?
Tôi về, sớm gặp bóng sang đông.
Chiều xưa nắng hạ, chiều nay lạnh.
Mà chửa yêu thêm đã chết lòng.
Kỳ Nữ - Đinh Hùng
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em -- ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm,
Em đến đây như đến tự thiên đường.
Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc,
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly,
Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ !
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước.
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước,
Cả con đường sao mọc lúc ta đi,
Cả chiều sương mây phủ lối ta về,
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ.
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số,
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu,
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.
Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc,
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da.
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa,
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết.
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết,
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân.
Ta gần em, mê từng ngón bàn chân,
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão.
Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo,
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm.
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm,
Chưa tội lỗi, đã thấy tràn hối hận.
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn,
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ.
Ôi vô lương ! Trong một phút không ngờ,
Ta đã muốn trở nên người vô đạo.
Tất cả em đều bắt ta khổ não,
Và oán hờn căm giận tới đau thương.
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng,
Và khát vọng đến vô tình, vô giác.
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác,
Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma !
Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà,
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết.
Ta sẽ chết ! Sẽ vì em mà chết !
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn,
Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn.
Khi Mới Nhớn - Đinh Hùng
Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy,
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ !
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm ?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn
Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi !
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới
Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc...
Ôi ! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu !
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay ?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ
Đường hoàng lang nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực...
Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn ?
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)