Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ tiền chiến. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ tiền chiến. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Tình Yêu -Thanh Tịnh

Ai đi nghiêm khắc với tình yêu, 
Với kẻ mơ hoa mộng gió chiều, 
Ngọn gió chiều vàng lay lá rụng. 
Chiều vàng thường vắng tiếng tim kêu! 

Tình câm ai khiến gió im hơi. 
Khí lạnh sương lam tỏa mịt trời , 
Chiếc nhạn mất bày, sương gió gọi 
Gió ngừng, sương lạnh bóng chim rơi!. 

Tình yêu là giải áng mây bay, 
Là nước sông trôi cuộn tháng ngày, 
Mây vẫn thay hình hôn gió nhẹ. 
Nhẹ nhàng nước quyện bóng chim bay. 

Tình yêu thường với sắc thiên nhiên. 
Đào tạo ra nên cảnh mộng huyền, 
Như điểm son tình cô thiếu phụ 
Uốn mình thôn nữ nét duyên tiên. 

Tình yêu thường mượn sắc hoa tươi 
Để điểm cô em mấy nụ cười, 
Mượn liễu buông mành thêm mái tóc, 
Mượn hồ thu nhuộm nét xuân tươi. 

Nhưng, thời gian xóa vết yêu thương. 
Trong quả tim tình tắm lệ sương, 
Chỉ để bên lòng hương vị cũ 
Của hồn hoa nhẹ lúc tà dương. 

Vì tình là một bóng lan man 
Theo dõi non xanh trải dặm ngàn, 
Khi ẩn bên lòng cô thiếu nữ , 
Êm đềm như mộng lúc mơ tan … 

… Nghe lời sắc Đẹp tiếng tình kêu 
Tim rụng hôm qua, một buổi chiều, 
Một buổi chiều tàn sương lạnh nhắn; 
Ai đành nghiêm khắc với tình yêu …

Tiếng Gọi Của “Con Tim“ - Thanh Tịnh

I . Lan Anh em ở đâu? 
Trời tuôn giọt lệ sầu. 
Tìm em cùng phương nẻo 
Đồng ruộng, núi, ngàn sâu . 

II. Trong sương anh tìm em, 
Sương bạc hóa sương đêm. 
Sương đêm đầy lạnh lẽo, 
Trời lặng, xóm làng êm. 

III . Tên em anh lớn kêu, 
Đáp anh có gió chiều. 
Gió chiều đùa tơ liễu, 
Tơ liễu gợi tình yêu. 

IV . Yêu em gái giang hồ, 
Đường đời thân thế cô, 
Phòng xuân em khóc lạnh, 
Sương lạnh lệ em khô. 

V . Gặp em giữa chiều vàng. 
Chia tay đêm ấy tan. 
Đêm tan tình chưa cạn, 
Lệ cạn em buồn than . 

VI . Em than đời em mờ , 
Vì em chỉ biết mơ. 
Mơ tan tình nhân biệt , 
Từ đấy em ngẩn ngơ . 

VII . Nhưng em, Lan Anh ơi ! 
Đời em vẫn trong ngời . 
Mặc dầu thân em đọa , 
Con thuyền giữa biển khơi . 

VIII . Vì tình rất thiêng liêng, 
Xa cao cõi mộng huyền. 
Con tim trần máu nóng, 
Tạo được cõi thần tiên. 

IX . Nhưng em chẳng nghe anh, 
Em nghe tiếng thị thành. 
Thị thành đầy cát bụi, 
Bỏ lại, nước, trời xanh. 

X . Thế rồi buổi xuân tươi, 
Sương rơi lệ anh rơi. 
Sương rơi cành liễu đón, 
Lệ anh tản giữa trời … 

XI . Đồng ruộng núi ngàn sâu! 
Tìm em cùng phương nẻo. 
Trời tuôn giọt lệ sầu, 
Lan Anh em ở đâu ???

Thất Vọng Trên Thất Vọng - Thanh Tịnh

Nương tử ơi! Ta tìm gì được 
Bóng vô tình trên nét tiên nga 
Hay lời thừa trong giọng trầm ca 
Để quên nỗi nhớ thương ngày trước. 

Nương tử ơi! Ta mong tìm mãi 
Vẻ bơ phờ trên dáng diệu tiên 
Để lừa ta sắc đẹp u huyền 
Mà buổi ấy lòng ta tê tái. 

Nương tử ơi! Sắc trang kiều mỹ , 
Tìm đâu ra vẻ úa minh hoa 
Nét thô sơ của sắc đậm đà 
Mà ta muốn tầm thường vô vị . 

Ác thật! nàng ơi! ta ác thật! 
Vì quá ưa nàng kém vẻ xuân 
Và luôn phai những nét sắc thần 
Mà lắm phút ta quên trờI đất . 

Là vì, nàng ơi ta muốn dối 
Mảnh u tình tha thiết của ta . 
Nhưng vết trần đâu bợn huyền nga 
Nét thường tụ, mà mong an ủi .

Cô Láng Giềng Tôi - Thanh Tịnh

Cô láng giềng tôi đẹp mặn mà, 
Môi hồng luôn điểm nụ cười hoa 
Gặp tôi qua ngõ thì cô đã 
thỏ thẻ: "Mời anh ghé lại nhà.” 

Bên đường tôi ngắt cánh hoa lê 
Bỗng gặp cô em gánh gạo về 
Trên gạo cô mời tôi đến để: 
Thúng này sách vở, thúng này... lê . 

Tôi si giọng hát của cô em 
Trong trẻo, thơ ngây giọng rĩ rền , 
Gấp sách tôi ngồi vơ vẩn mộng 
Giật mình canh vạc đã kêu đêm . 

Một hôm tôi viết bức thi tình 
Tạm biệt cô em đến Đế kinh. 
Đôi má ửng hồng cô đến nói, 
Nói hoài chỉ được: “Em yêu anh." 

.. Về nhà độ ấy nhãn còn non 
Cách mặt cô em mấy hạ tròn , 
Thổn thức bên nhà hơi hát nhẹ 
Nhẹ nhàng mới biết hát … ru con.

Hoa Giấy Và Hoa Đồng Quê - Thanh Tịnh

Ngượng như thôn nữ mới lên Kinh 
Như quả tim non đượm máu tình , 
Ngơ ngác cô nhìn xem lặng lẽ 
Muôn nghìn vẻ lạ sắc tươi xinh . 

Cô đem so sánh vẻ cao sâu , 
Của chốn phồn hoa với ruộng bầu 
Như cảnh muôn màu cô ví với 
Sắc đồng lúa chín nước ao thâu . 

Bên hồ trong biếc nước phun rơi 
Những gái Thần kinh ghé lại ngồi , 
Vui vẽ cùng nhau thi rẽ tóc 
Đếm màn hoa giấy quyến hoa khôi . 

Bất giác cô em cũng chạnh lòng 
Đưa tay nhẹ rẽ mớ tơ xuân 
Mớ tơ ngày tháng sương trời điểm 
Buồn để cô em lụy nhỏ dòng .

Lời Cuối Cùng - Thanh Tịnh

_ Rồi một hôm, nếu về, cha hỏi: 
Mẹ ở đâu? con biết nói sao? 
_ Con hãy bảo: trông cha mòn mỏi 
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau. 

II 
_ Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ? 
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao ? 
_ Con lặng chỉ bình hương khói rẽ . 
Và trên giường chỉ đĩa dầu hao ! 

III 
_ Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ 
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng ? 
_ Con sẽ chỉ một cây đào nhỏ 
Bên cây tùng, rồi đứng lặng yên . 

IV 
_ Còn mồ mẹ, nếu cha muốn biết , 
PhảI hướng nào, con nói cùng cha ? 
_ Con lặng chỉ bầu trời xanh biếc 
Và bên trời chỉ nội cỏ xa !

Tơ Trời Với Tơ Lòng - Thanh Tịnh

Còn nhớ hôm xưa độ tháng này 
Cánh đồng xào xạc gió đùa cây . 
Vô tình thiếu nữ cùng ta ngắm 
Một đoạn tơ trời lững thững bay . 

Tơ trời theo gió vướng mình ta , 
Mỗi khắc bên nàng nhẹ bỏ qua 
Nghiêng nón nàng cười, đôi má thắm , 
Ta nhìn vơ vẩn áng mây xa . 

Tìm dấu hoa xưa giữa cánh đồng. 
Bên mình chỉ nhận lúa đầy bông 
Tơ trời lơ lững vươn mình uốn 
Đến nối duyên mình với… cõi không .

Rồi Một Hôm - Thanh Tịnh

Rồi một hôm nếu về cha hỏi
Mẹ ở đâu ? con biết nói sao ? 
- Con hãy bảo : Trông cha mòn mỏi
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau .

Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao ?
- Con lặng chỉ bình hương khói tẻ
Và bên giường chỉ dĩa dầu hao .

Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng ?
- Con hãy chỉ một cây đào nhỏ 
Bên cây tùng rồi đứng lặng yên .

Còn mồ mẹ nếu cha muốn biết 
Phải phương nào con nói cùng cha ?
- Con hãy chỉ bầu trời xanh biếc 
Và bên trời có nội cỏ xanh .

Mòn Mỏi - Thanh Tịnh

- Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ 
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ 
Có bóng tình quân muôn dặm ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ

- Xa nhìn trong cõi trời mây
Chị ơi, em thấy một cây liễu buồn 

- Bên rừng em hãy lặng nhìn theo
Có phải chăng em ngựa xuống đèo ?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí, lạc vang reo 

- Bên rừng ngọn gío rung cây
Chị ơi, con nhạn lạc bầy kêu sương

- Tên chị ai gieo giữa gió chiều
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu
Trên giòng sông lặng em nhìn thử
Có phải chăng người của chị yêu ?

- Sóng chiều đùa chiếc thuyền lan
Chị ơi, con sáo gọi ngàn bên sông 
Ôi kìa bên cõi trời Đông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa

- Này lặng em ơi, lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in
Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống
Chị sợ bên sông bóng ngựa chìm 

- Ngựa hồng đã đến bên hiên
Chị ơi, trên ngựa chiếc yên .... vắng người

Đi Cống - Nguyễn Nhược Pháp

(** Lệ cống thì phải chọn nho sĩ, thầy thuốc, thầy bói, thầy toán số và thợ thuyền mỗi hạng ba người, cùng các đồ sản vật như là sừng tê, ngà voi, đồi mồi, châu báu và các vật lạ.**) 

Núi cao, lửa hồng reo chói lọi, 
Đổ vàng cây cối um tùm xanh. 
Khi lòe nắng lóa, khi thâm tối, 
Sườn non con đường mềm uốn quanh. 

Hiu hắt cờ bay tua phơ phất, 
Binh lính hò reo gầm bốn phương. 
Nón đỏ, bao vàng, chân dậm đất, 
Một toán đạp rừng um dẫn đường. 

Mặc áo bào xanh, ngồi ngựa trắng, 
Sứ nghe nhạc lắc vang bên rừng. 
Hai bên hai lọng vàng che nắng. 
Giời, mây, trông non nước muôn trùng! 

Mười xe bịt đồng, trâu mập kéo, 
Bánh sắt khi kề lên sườn non, 
Đá đổ ầm ầm như sấm réo, 
Gầm nhảy xuống vực sâu kêu ròn. 

Trên xe nào mâm vàng dát ngọc, 
Châu báu, sừng tê và ngà voi; 
Hai pho tượng vàng đỏ đòng đọc; 
Bào nạm kim-cương, đai đồi-mồi. 

Binh lính hò quanh hoa giáo mác 
-- Võ tướng khua đao to lầm lầm -- 
Hễ thấy đường chênh kề miệng thác, 
Bỏ giáo lên xe xoay bánh, vần. 

Thầy nho, thầy thuốc bên thầy bói, 
Thợ thêu, thợ chạm cùng thợ nề, 
Mỗi người đeo một cái khăn gói 
Đỏ, buông cương ngựa theo gần xe. 

Lúc ấy giời xanh không u ám, 
Đầu non không tờ mờ bóng sương, 
Làm sao họ âu sầu thảm đạm? 
Buồn thay! người cố phận tha hương. 

Xe đi mỗi lúc một thêm khó. 
Hang thâu hổ đói rên vang lừng; 
Những con trăn xám văng như gió, 
Quật đuôi đè gẫy bẹp cây rừng. 

Sứ bỗng nhìn quanh buồn ủ rũ: 
Xa xa ngọn cờ vàng phất phơ! 
Vợ con ở chân trời mây phủ, 
Hẳn đang nhìn bóng nhạn mong chờ... 

Hỡi ai đi thẩn thơ miền núi! 
Nhìn ngọn cây xanh gió thổi ào, 
Tưởng lại cờ xưa vàng chói lọi, 
Nên yêu người cũ hồn trên cao. 

[ 10-3-1933 ]

Một Buổi Chiều Xuân - Nguyễn Nhược Pháp

* Thiên ký sự của một thư sinh đời trước. 

Hôm đó buổi chiều xuân, 
Trông mây hồng bay vân, 
Liền gập pho kinh sử, 
Lững thững khỏi lầu văn. 

Đường leo, nhà lom khom, 
Mái xanh, tường rêu mòn. 
Ta nhìn, ngâm nga đọc 
Câu đối cửa mầu son. 

Phu khiêng kiệu ngẩn ngơ, 
Thầy lại và thầy thơ 
Ngồi xổm cười bên lọng, 
Trước cửa tòa dinh cơ. 

Cương da buộc thânc cây, 
Vài con ngựa lắc dây, 
Nghển đầu lên gậm lá, 
Đập chân nghiêng mình xoay. 

Đi vui rồi vẩn vơ, 
Hay đâu thức còn mơ. 
Lạc vào trong vườn mộng, 
Mồm vẫn còn ngâm thơ! 

Ô! Vườn bao nhiêu hồng! 
Hương nghi ngút đầu bông. 
Lầu xa tô mái đỏ, 
Uốn éo hai con rồng. 

Thoảng tiếng vàng thanh tao, 
Bên giàn lý bờ ao, 
Một nàng xinh như liễu 
Ngồi ngắm bông hoa đào. 

Tay cầm bút đề thơ, 
Tì má hồn vẩn vơ, 
Nàng ngâm lời thánh thót. 
Ai không người ngẩn ngơ! 

Ta lặng nhìn hơi lâu 
-- Nhưng thì giờ đi mau -- 
Đứng ngay gần non bộ 
Có ông lão ngồi câu. 

Nàng chợt nghiêng thân ngà; 
Thoáng bóng người xa xa, 
Reo kinh hoàng, e lệ, 
Đưa rơi cành bút hoa. 

Ta mơ chưa lại hồn, 
Nàng lẹ gót lầu son. 
Vừa toan nhìn nét phượng, 
Giấy thẹn bay thu tròn... 

[ 6-5-1933 ]

Giếng Trọng Thủy - Nguyễn Nhược Pháp

Đêm khuya, gió lốc, mây đen vần, 
Cỏ lướt gieo mình vực giếng thâm; 
Trọng-Thủy nằm trên làn nước sủi. 
Tiếng mõ cầm canh xa âm thầm. 

Phơn phớt hồn ma đóm lập lòe. 
Cú rúc. Đàn dơi bay tứ bề. 
Răng rắc kêu như tiếng xương đập, 
Gió rền, quỷ khóc, lay cành tre. 

Nhấp nhoáng xiên trời chớp tóe xanh, 
Gầm ran sấm chuyển, mây bùng phanh. 
Mưa đâp. Tù-và rên văng vẳng 
Hiệu lính tuần kêu trên mặt thành. 

[ 1-1933 ]

Tay Ngà - Nguyễn Nhược Pháp

Đêm nay chờ giăng mọc 
Ngồi thẩn thơ trong vườn 
Quanh lá hoa róc rách 
Như đua bắt làn hương 

Ta ngồi bên tảng đá 
Mơ lều chiếu ngày xưa 
Mơ quan Nghè, quan Thám 
Đi có cờ lọng đưa 

Rồi bao nàng yểu điệu 
Ngấp nghé bay trên lầu 
Vừa leng keng tiếng ngựa 
Lẹ gót tiên gieo cầu 

Tay vơ cầu ngũ sắc 
Má quan Nghè hây hây 
Quân hầu reo chuyển đất 
Tung cán lọng vừa quay 

Trên lầu mấy thị nữ 
Cùng nhau rúc rích cười: 
"Thưa cô đừng thẹn nữa 
Quan Nghè trông lên rồi" 

Cúi đầu nàng tha thướt 
Yêu kiều như mây qua 
Mắt xanh nhìn man mát 
Mỉm cười vê cành hoa 

Ta còn đang luyến mộng 
Yêu bóng người vẩn vơ 
Tay ngà ai phủ trán? 
- Hiu hắt ánh trăng mờ 

2-5-1934

Mây - Nguyễn Nhược Pháp

Người xưa mơ, nhìn mây 
Đen, đỏ, vàng đua bay, 
Khi thấy nhiều ma quỷ, 
Lời than giời lung lay; 

Khi thấy hồn người thân 
-- Nhìn mây lệ khôn cầm! -- 
Trên bầy xe tứ mã, 
Tiếng bánh lăn âm thầm; 

Khi thấy muôn nàng tiên 
-- Lồng lộng mầu thanh thiên! -- 
Véo von trầm tiếng địch, 
Lửa hồng vờn áo xiêm. 

Ngày nay ta nhìn mây, 
Mây đen luồng gió lay, 
Hồn xưa tìm chẳng thấy 
Tóc theo luồng gió bay... 

[ 25-1-1934 ]

Chùa Hương - Nguyễn Nhược Pháp

(Thiên ký sự của một cô bé ngày xưa) 

Hôm nay đi chùa Hương. 
Hoa cỏ mờ hơi sương 
Cùng thầy me em dậy . 
Em vấn đầu soi gương. 

Khăn nhỏ, đuôi gà cao; 
Lưng đeo dải yếm đào; 
Quần lĩnh, áo the mới ; 
Tay cầm nón quai thao . 

Mẹ cười: "Thầy nó trông ! 
Chưn đi đôi dép cong 
Con tôi xinh xinh quá ! 
Bao giờ cô lấy chồng ?" 

-- Em tuy mới mười lăm 
Mà đã lắm người thăm 
Nhờ mối mai đưa tiếng , 
Khen tươi như trăng rằm. 

Nhưng em chưa lấy ai, 
Vì thầy bảo người mai 
Rằng em còn bé lắm, 
Ý đợi người tài traị 

Mỵ Châu - Nguyễn Nhược Pháp

Lẫy thần chàng đổi móng, 
Lông ngỗng thiếp đưa đường. 
(Nguyễn Khắc Hiếu) 


Đêm hôm gió khóc thổi ru cành: 
Núi bạc âm thầm, bể uốn xanh. 
Hiu hắt Mỵ-Châu nằm, trăng phủ. 
Ầm ầm sóng thảm vỗ vờn quanh. 

Cát vàng le lói muôn hàng châu: 
Long lanh trai tuyết nhìn canh thâu. 
Thương ai sao biếc thầm gieo lệ. 
Sương mờ bay tỏa bạc ngàn lau. 

Chân nàng hoa lả nhuốm màu sương. 
Vừng trăng lạnh lẽo, chim kêu buồn. 
Thân ngà tóc rủ vờn man mác, 
Thiêm thiếp em chờ ai bên đường? 

II 

Bơ vơ Trọng-Thủy lạc rừng hoang, 
Vời theo lông ngỗng rơi bên đàng; 
Đau lòng mắt nặng rùng đêm lạnh 
Thoảng tiếng trăng thưa chen lá vàng. 

Lẫy thần trao móng, chàng đi xa. 
Yêu nhau sao nỡ bạc nhau mà? 
Chàng đi -- cho bao giờ gặp gỡ! -- 
Phiên-ngung nước cũ, lệ chan hòa. 

Nào lúc con thuyền sóng vỗ quanh, 
Hiu hiu mây thoảng da trời xanh, 
Xiêm bay theo gió, hồn vơ vẩn. 
Gương biếc nàng xưa êm tô hình. 

Nào lúc chiều hôm vang lửa hồng, 
Chim bay tan tác, trời mênh mông. 
Lẹ gót hài tiên nàng yểu điệu, 
Bên lầu tựa cửa cuốn rèm trông. 

Nào lúc đêm thanh mờ bóng trăng, 
Nhìn thấy nàng gợi tiếng dương cầm. 
Tóc liễu đua bay vờn má ngọc, 
Lời ca thánh thót, chàng quên chăng? 

Bơ vơ ngày cũ tưởng càng đau, 
Tìm trông phương nào, hỡi Mỵ-Châu? 
Lông ngỗng cầm tay nhòa ánh lệ, 
Chàng đi man mác buồn, đêm thâu. 

III 

Thiêm thiếp ai bên đường, hỡi ôi! 
Chàng ôm khóc nghẹn chẳng ra lời, 
-- Đầu non mây bạc êm đềm phủ, 
Phơn phớt hồn em bay, ngậm cười... 

[ 1-1933 ]

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Tự Tình Dưới Hoa - Đinh Hùng - Bảo Cường ngâm

Lũy Tre Xanh - Hồ Dzếnh

Làng tôi thắt đáy lưng... tre
Sông dài, cỏ mượt đường đê tư mùa. (1)
Nhịp đời định sẵn từ xưa:
Ươm tơ tháng sáu, lên chùa tháng giêng.

Chợ làng mỗi quý mươi phiên,
Đong ngô đổi gạo, trang tiền bằng khoai.
Trong làng lắm gái, thưa trai,
Nên thường có luật, chồng hai vợ liền !

Làng gần đô thị, tuy nhiên
Mắt trong vẫn giữ được niềm sắt son
Lâu rồi, truyền tử, lưu tôn
Mầu duyên ân ái mây còn thoảng bay.

Tôi yêu, nhưng chính là say
Tình quê Nam Việt, bàn tay dịu dàng.
Thơ tôi: đê thắm, bướm vàng,
Con sông be bé, cái làng xa xa...

(1) Trong Hồ Dzếnh. Tác Phẩm Chọn Lọc câu này được sửa thành: 
Sông dài, cỏ mượt đường đê bốn mùa

Rằm Tháng Giêng - Hồ Dzếnh

Ngày xưa còn nhỏ, ngày xưa
Tôi đeo khánh bạc ,lên chùa dâng nhang.
Lòng vui quần áo xênh xang,
Tay cầm hương, nến, đinh vàng mới mua.
Chị tôi vào lễ trong chùa,
Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên:
-- "Lòng thành lễ vật đầu niên,
Cầu cho tiểu được ngoài giêng đắt chồng !"
Chị tôi phụng phịu má hồng,
Vùng vằng suýt nữa quên bồng cả tôi.
Tam quan, ngoài mái chị ngồi,
Chị nghe đoán thẻ, chị cười luôn luôn.
Quẻ thần, thánh mách mà khôn:
-- Số nàng chồng đắt, mà con cũng nhiều.
Chị tôi nay đã xế chiều,
Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ.
Hằng năm tôi đi lễ chùa,
Chuông vàng, khánh bạc ngày xưa vẫn còn.
Chỉ hơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ.
Chân đi, đếm tiếng chuông chuà,
Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về...

Muôn Trùng - Hồ Dzếnh

Tình vạn dặm, tên người yêu chắc đẹp,
Người và tôi xa quá đỗi -- muôn trùng;
Tôi với người chưa một giấc mơ chung,
Đời viễn xứ nên tình không thấu hết.
Hoài mộng cho tin, nghi ngờ để biết,
Hỡi người duyên, người xa cách muôn trùng,
Đến bao giờ nằm ngủ giấc mơ chung
Cho thơ sáng diễn quanh hồn thắm thiết ? (1)
Hỡi người đẹp chưa bao giờ quen biết,
Mắt người lo hay đôi mắt người buồn ? (2)
Tóc tơ dài, hay dáng bước thuôn thuôn (3)
Người có khóc những khi trời rất đẹp ?
Rồi một buổi nghe tin người bỗng chết!
Rũ hồn sầu trong một thoáng mong manh,
Tôi về đây, đường ngập bóng thu xanh,
Đem thơ thắm, ủ thiên tình bất diệt !
Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp ? (4)
Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng !
Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không ?
Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết.
Và... tôi khóc những khi trời rất đẹp...
Trong Hồ Dzếnh. Tác Phẩm Chọn Lọc bài này có một số sửa đổi: 
(1) Cho thơ sáng tỏa quanh hồn thắm thiết.
(2) Mắt người vui hay đôi mắt người buồn ?
(3) Tóc tơ dài, hay dáng vóc thuôn thuôn
(4) Tôi hết hỏi lòng sầu hay mắt đẹp ?