Đêm trên đường Đầm Đa
Gửi thương vào Hà Nội
Vẫn sáng trăng xưa về trắng lối
Mà trăng ơi thiếu mắt em hiền hoà
Mặc bước khoan khoan giữa lòng phố vỡ
Nhớ bàn tay nắm chặt chiều chia xa
Tình rộng lớn cũng len từng bé nhỏ
Hồn em thơm mãi búp thơ ta.
Khoác áo xanh cây rừng thượng du
Lại trở về xuôi gió cười quanh chóp mũ
Không vương buồn mùa thu
Mà ngát một vườn hương chớm nụ
Tìm em qua những đường vui xưa
Chỉ thấy đen ngòm miệng hố
Những quán hàng quen đi về một thuở
Bây giờ còn đâu, còn đâu?
Cây đa Bến Chợ đen màu
Đứng chĩa bàn tay cụt ngón
Một hiệu đông người chết gọn
Mùi cà phê tưởng còn trong đêm thâu...
Lạc lõng mình ta tìm em trên nẻo ấy
Đưa bàn tay quờ quạng rẽ không gian
Đây đó mươi dòng tim vương vãi
Thoi thóp hồng bên lạnh lẽo tro than
Em đã về bên kia bờ sông Đáy
Mưa Phủ Đồi chiều nghỉ ngồi phân vân
Trút áo quân nhu nhớ ngày năm ngoái
Có người đi lên ngược tin thưa dần
Đêm cuối cùng tự do
Loại giấy tờ bỏ lại
Châm đèn đốt chứng minh thư
Ánh lửa bùng lên run rẩy
Đọc lại bài thơ xưa
Nét chữ còn xanh nếp giấy
"Ta cười trông tương lai
Cùng hát bài ca về Hà Nội"
Nghẹn ngùng vách nứa mưa rơi
Ngực áo trong cùng giấu vội
Sớm hôm sau chuyến đò ngang sông Đáy
Ngoảnh ra vùng tự do
Thầm thì "Anh ở lại"
Nhớ người đi còn sót một bài thơ
Khoác áo xanh cây rừng thượng du
Lại trở về xuôi
Giận người sang đất địch
Đường bốn phương về đâu chưa định
Tuổi hai tư già quá năm mươi
Thèm say rượu uống mềm môi
Nghèo không có rượu, buồn ơi là buồn
1951
0 nhận xét:
Đăng nhận xét