Đêm đêm người gác cầu đón những chuyến xe đi
Xe kéo pháo rầm rầm trên ván gỗ
Những chiếc xe từ Bắc đi về xuôi
Tiếng máy gọi nhau như thể tiếng người
Khẩu pháo rẽ nghiêng nòng còn ngoảnh lại
Như cánh tay chào tạm biệt sông trôi.
Người gác cầu trông theo đèn toả xa
Những vệt sang chập chờn trăm dặm núi
Bỗng thấy nhớ những vùn xa vời vợi.
Những khúc sông với những con phà.
Những đồng chí vượt song khuya đâu đó
Đợi xe sang ngang nối chặng đường dài
Mấy chuyến mỗi đêm, ai còn nhớ nữa?
Sao hôm buổi chiều, buổi sớm sao mai.
Giặc bắn lòng song, bắn bãi, bắn thuyền
Sao vẫn vừng như cột đồng trụ thép
Phà cập bến những bàn tay thân thiết
Lại dẫm bùn dìu những bước xe lên
Những đồng chí lái xe chở hàng ra tuyến lửa
Chống đỡ triệu cân bom quyết giữ mỗi cân hàng
Mỗi cột số qua nhìn lên phía trước
Thấy gần thêm trời biển ấy: miền Nam!
Xe đi, xe đi về dãy Trường Sơn
Như hàng vạn hùng binh xốc vào trận đánh
Những vòm lá nguỵ trang trập trùng vỗ cánh
Giục giã bánh xe lăn trên những tuyến đường
Người gác cầu nghe song nước thầm thì
Ôm chặt súng mỗi lần con sóng dậy
Người gác cầu đứng im nhưng vẫn thấy
Trong tâm hồn mình những chuyến xe đi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét