Đi lên em ơi! đường khinh thanh,
Nhìn trăng, ta hát điệu vong tình.
Bốn mùa chuyển dáng xuân thu động,
Mây núi buồn nghiêng mái tóc xanh.
Đây hoa cỏ thoát hình hài ảo mộng,
Ta ngắm Nàng trút bỏ áo xiêm Thơ.
Ta dừng bước, bài thơ Tình in bóng,
Cảm hồn trời bao dãy núi trầm tư!
-- Hỡi non thẳm! trước thời gian xao động,
Đá bâng khuâng, màu thạch nhũ phai mờ;
Mấy xuân thu ngươi đứng nhìn sao rụng?
Ta tìm trên tuyết dấu Người Xưa.
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ,
Em ! kìa Em ! đừng gọi thức hư không!
Hãy quì xuống đọc bài kinh ái mộ:
Hồn ta đây, thành tượng giữa Vô Cùng.
Mùa ảo diệu chuyển giao đường tinh tú,
Em biệt Xuân, còn để lại hoa dung.
Ta cười xuống kẻ tình nhân tục phố:
-- Tay cầm tay, lòng có thấu chăng lòng?
Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ.
Đôi hồn người tưởng gặp bóng cô đơn.
Rượu trường sinh: ta uống mắt em buồn,
Sầu mấy kiếp, giấc ngủ say bừng đỏ?
Quên đi em, hãy sống đờicây cây cỏ,
Từng linh hồn dang díu với hương hoa.
Ta nhớ xưa: đêm thu rụng tiếng gà,
Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự
Mây hay gió động nỗi niềm phong vũ,
Bẩy xứ Tình che lấp dáng khinh thanh.
Theo lối mộng đi về Ân Ái cũ,
Em nghe ta, cùng mê hoặc thân hình.
Khuya sớm tìm sang lối tuyết trinh.
Lầu Xuân, hoa dựng ngọc liên thành.
Lệ in bóng núi, mờ nhân ảnh,
Mây đó về đâu, có gặp mình?
Thương Nước vô danh, Người mộng ảo,
Ta cười một nét, vẽ hư linh.
Áo thơ đã ố màu tang hải,
Em thoát xiêm đi, hiện dáng Tình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét