VĨNH BIỆT
Alfred de Musset
Vĩnh biệt nhé! ta tin rằng mãi mãi
Trên đời nầy sẽ chẳng gặp lại em.
Thượng Đế gọi tên em
Nhưng ta người quên lãng;
Mất em rồi ta mới thấy yêu em.
Không khóc lóc, không than van nuối tiếc.
Ta cúi đầu chào đón những ngày mai.
Hãy cứ đến chiếc khăn sô ly biệt,
Với nụ cười ta sẽ vẫy nó đi.
Em ra đi trong hồn đầy hy vọng,
Với kiêu sa em lại sẽ trở về;
Nhưng những kẻ mất em rồi sẽ khổ,
Em cứ đi không biết họ là ai.
Vĩnh biệt nhé! hãy đi tìm mộng đẹp,
Và ru hồn với lạc thú hiểm nguy;
Lối em bước trời lung linh sao sáng
Sẽ muôn đời làm chóa ngợp mắt em.
Rồi có lẽ một ngày em sẽ thấy
Giá con tim đã từng hiểu được mình,
Niềm hạnh phúc khi nhìn ra được nó,
Và thương đau khi đã mất nó đi.
ADIEU
Alfred de Musset
Adieu! Je crois qu’en cette vie
Je ne te reverrai jamais.
Dieu passe, il t’appelle et m’oublie ;
En te perdant, je sens que je t’aimais.
Pas de pleurs, pas de plainte vaine.
Je sais respecter l’avenir.
Vienne la voile qui t’emmène,
En souriant, je la verrai partir.
Tu t’en vas pleine d’espérance,
Avec orgueil tu reviendras;
Mais ceux qui vont souffrir de ton absence,
Tu ne les reconnaîtras pas.
Adieu! Tu vas faire un beau rêve,
Et t’enivrer d’un plaisir dangereux;
Sur ton chemin l’étoile qui se lève
Longtemps encore éblouira tes yeux.
Un jour tu sentiras peut-être
Le prix d’un cæur qui nous comprend,
Le bien qu’on trouve à le connaître,
Et ce qu’on souffre en le perdant.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét