MÙA THU
Alphonse de Lamartine
Những cánh rừng mang màu xanh cuối hạ,
Những khóm lá hanh vàng trên đồng cỏ lưa thưa
Xin chào ngươi !
Chào những ngày tươi thắm cuối mùa!
Trời và đất một màu tang khắp nẻo
Như theo chân nỗi khổ đến cùng ta.
Ta là kẻ mộng mơ trong cõi trời đơn độc;
Ta vẫn muốn nhìn
Một lần sau cuối
Nắng trời kia vàng vọt dưới chân đi
Không xuyên nổi cánh rừng đầy bóng tối.
Phải, vào thu đất trời như cùng tận,
Dưới khăn tang là quyến rũ mùa vàng;
Là chia ly là nụ cười sau cuối
Trên đôi môi khép lại với tử thần
Đã đến lúc rời chân trời cuộc sống,
Những ngày dài với hy vọng tiêu tan
Trong nước mắt ta vẫn còn luyến tiếc,
Vẫn thèm thuồng chưa hưởng hết vinh hoa.
Đất, trời, thung lũng, thiên nhiên dịu hiền tươi thắm,
Ta nợ ngươi một giọt lệ bên mồ;
Không khí ngát hương thơm!
Ánh sáng chan hòa tinh khiết!
Ôi nắng đẹp sao trong mắt kẻ lìa đời!
Ta giờ đây muốn uống cạn hết ly
Rượu thánh thể ngọt nồng cay đắng!
Trong đáy ly nơi ta uống đời mình
Còn lại gì chăng ngọt bùi đôi chút?
Còn tương lai có giữ lại cho ta
Và hạnh phúc có trở về khi niềm tin đã mất?
Có ai đó trên đời mà hồn ta không biết
Hiểu lòng ta và hồi đáp một lời? ..
Hoa rơi rụng gieo hương lùa trong gió;
Vĩnh biệt dương gian, vĩnh biệt nắng trời;
Ta, ta chết; và hồn ta khi hấp hối,
Sẽ ngân lên như giai điệu u buồn.
L’AUTOMNE
Alphonse de Lamartine
Salut, bois couronnés d’un reste de verdure!
Feuillages jaunissants sur les gazons épars!
Salut, dermiers beaux jours! Le deuil de la nature
Convient à la douleur et plaît à mes regards.
Je suis d’un pas rêveur le sentier solitaire;
J’aime à revoir encore, pour la dernière fois,
Ce soleil pâlissant, don’t la faible lumière
Perce à peine à mes pieds l’obscurité des bois.
Oui, dans ces jours d’automne où la nature expire,
À ses regards voilés je trouve plus d’attraits;
C’est l’adieu d’un ami, c’est le dernier sourire
Des lèvres que la mort va fermer pour jamais.
Ainsi, prêt à quitter l’horizon de la vie,
Pleurant de mes longs jours l’espoir évanoui,
Je me retourne encore, et d’un regard d’envie
Je contemple ces biens don’t je n’ai pas joui.
Terre, soleil, vallons, belle et douce nature,
Je vous dois une larme, aux bords de mon tombeau;
L’air est si parfumé! La lumière est si pure!
Aux regards d’un mourant le soleil est si beau!
Je voudreais maintenant vider jusqu’à la lie
Ce calice mêlé de nectar et de fiel!
Au fond de cette coupe où je buvais la vie,
Peut-être restait-il une goutte de miel?
Peut-être l’avenir me gardait-il encore
Un retour de bonheur don’t l’espoir est perdu?
Peut-être dans la foule, une âme que j’ignore
Aurait compris mon âme et m’aurait répondu?..
La fleur tombe en livrant ses parfums au zéphire;
À la vie, au soleil, ce sont là ses adieux;
Moi, je meurs; et mon âme, au moment qu’elle expire,
S’exhale comme un son triste et mélodieux.
Tác giả : Alphonse Marie Louis de Prat de Lamartine (1790-1869)
(21 tháng 10, 1790 * 28 tháng 2, 1869) là một nhà thơ, nhà văn theo trường phái lãng mạn nổi tiếng của nước Pháp. Ông còn là sử gia, một chính trị gia với chức Bộ trưởng bộ ngoại giao trong chính phủ Pháp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét