GIAI ĐIỆU MÙA THU
Charles Beaudelaire
I
Rồi sẽ đến giá băng cùng bóng tối;
Giã từ ngươi ngắn ngủi những ngày hè!
Cây khô đổ cơ hồ như tiếng khóc
Trong vườn sân xào xạc những âm vang.
Cả mùa đông sẽ vào trong tâm khảm:
Hờn căm, hãi sợ, oán ghét, nhọc nhằn,
Tim ta sẽ như khối băng màu đỏ
Tựa mặt trời trong địa ngục giá băng.
Tiếng củi cháy như run trong lò sưởi;
Thôi inh tai những tiếng máy làm nhà.
Hồn ta cũng đìu hiu như tháp đổ
Dưới ngàn cân của vũ khí công thành.
Trong giai điệu đều đều ta cứ ngỡ
Ở đâu đây ai vội khép quan tài…
Cho ai đó? - giờ là thu, hôm qua là mùa hạ!
Giọng từ đâu như khúc hát biệt ly.
II
Ánh sáng xanh xao, trải dài yêu dấu,
Đẹp làm sao, nhưng nay lại đắng cay,
Cả tình yêu, khuê phòng hay bếp sưởi,
Cũng không bằng nắng chiếu mặt đại dương.
Nhưng hãy yêu ta, con tim hiền dịu
Yêu ta như từ mẫu đã yêu ta!
Dù đó là loài vong ân hung dữ;
Hỡi người tình hay em gái nhỏ của ta
Cho ta thoáng phù du diệu vợi
Của mùa thu rực rỡ hay bóng xế chiều tà.
Chóng lên thôi! mồ tham lam đang đợi!
Trong lòng em dù ta tiếc ngày hè
Mùa hạ trắng, nhưng giờ cho ta ngắm
Ngắm cho say vàng vọt nắng tàn thu!
CHANT D’AUTOMNE
Charles Beaudelaire
I
Bientôt nous plongerons dans les froides ténèbres;
Adieu, vive clarté de nos étés trop courts!
J’entends déjà tomber avec des chocs funèbres
Le bois retentissant sur le pavé des cours.
Tout l’hiver va rentrer dans mon être: colère,
Haine, frisson, horreur, labeur dur et forcé,
Et, comme le soleil dans son enfer polaire,
Mon cœur ne sera plus qu’un bloc rouge et glacé.
J’écoute en frémissant chaque bûche qui tombe;
L’échafaud qu’on bâtit n’a pas d’écho plus sourd.
Mon esprit est pareil à la tour qui succombe
Sous les coups du bélier infatigable et lourd.
Il me semble, bercé par ce choc monotone,
Qu’on cloue en grande hâte un cercueil quelque part…
Pour qui? – c’étai hier l’été: voici l’automne!
Ce bruit mystérieux sonne comme un départ.
II
J’aime de vos longs yeux la lunière verdâtre,
Douce beauté, mais tout aujourd’hui m’est amer,
Et rien, ni votre amour, ni le boudoir, ni l’âtre,
Ne me vaut le soleil rayonnant sur la mer.
Et pourtant aimez-moi, tendre cœur! Soyez mère,
Même pour un ingrat, même pour un méchant;
Amante ou sœur, soyez la douceur éphémère
D’un glorieux automne ou d’un soleil couchant.
Courte tâche! La tombe attend; elle est avide!
Ah! Laissez-moi, mon front posé sur vos genoux,
Gouter, en regrettant l’été blanc et torride,
De l’arrière-saison le rayon jaune et doux!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét