Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Desespoirs Amoureux - Cuộc Tình Đã Mất - Theophile de Viau

Cuộc Tình Đã Mất
Théophile de Viau

Ta chỉ nhận niềm đau khi chẳng thấy
Mắt em nhìn choáng ngợp cả hồn ta,
Ta sẽ chết như đau thương cùng tận
Nếu trong ta niềm hy vọng không còn.

Dù trái đất hôm nay từ biệt sóng,
Dù nắng trời thôi sưởi ấm không gian,
Dù dương thế bốn mùa không có nữa,
Nhưng mắt người sẽ vĩnh viễn trong ta!

Một cây đổ vì một cơn gió lốc,
Hay thành trì một phố thị tiêu ma,
Hay số kiếp của tháp ngà đổ xuống,
Cũng đâu bằng rướm máu cuộc chia phôi.

Cũng từ dạo Damon chỉ còn là con số,
Giác quan ta về đau khổ không còn;
Ta thôi sống, đi về như chiếc bóng
Nếu ta không buông những tiếng thở dài.

Hồn trĩu nặng như gông, và máu bừng như lửa,
Niềm đau ta chẳng ai sánh trên đời;
Trên thân phận toàn kên kên rắn độc,
Nhớ về em ta chỉ đớn đau thêm.

Hai tháng suốt lang thang cùng khắp nẻo,
Kéo theo ta số phận với cuộc tình;
Một thúc ép ta quay sang Hoàng Tử
Một thầm khuyên ta săn đuổi với nàng.

Những vẻ đẹp hiếm hoi trong hành trình nghiệt ngã,
Bao thiên thần gẫy cánh chỉ vì yêu,
Khuôn mặt họ tràn đầy trong tâm thức;
Mắt đìu hiu chiếm cứ những hãi hùng.

Ở khắp chốn đọa đày theo định mệnh,
Ta xin thề bằng đôi mắt của em
Đời còn lại chỉ là thương đau vất vưởng,
Nhớ tên em, nhớ hơn cả tên mình.

Trong ngày tháng với âu lo khôn xiết,
Hồn bơ vơ và trí bỏ đi hoang;
Bao suy tưởng trong tâm đều bay biến,
Tim không ngừng những hoài niệm về em.


Désespoirs Amoureux
Théophile de Viau

Eloigné de vos yeux où j'ai laissé mon âme,
Je n'ai de sentiment que celui du malheur,
Et sans un peu d'espoir, qui luit parmi ma flamme,
Mon trépas eût été ma dernière douleur.

Plût au Ciel qu'aujourd'hui la terre eût quitté l'onde,
Que les rais du soleil fussent absents des cieux,
Que tous les éléments eussent quitté le monde,
Et que je n'eusse pas abandonné vos yeux!

Un arbre que le vent emporte à ses racines,
Une ville qui voit démolir son rempart,
Le faîte d'une tour qui tombe en ses ruines,
N'ont rien de comparable à ce sanglant départ.

Depuis, votre Damon ne sert plus que de nombre,
Mes sens de ma douleur s'en vont déjà ravis;
Je ne suis plus vivant, et passerais pour ombre
Sinon que mes soupirs découvrent que je vis.

Mon âme est dans les fers, mon sang est dans la flamme,
Jamais malheur ne fut à mon malheur égal;
J'ai des vautours au sein, j'ai des serpents dans l'âme,
Et vos traits qui me font encore plus de mal.

Errant depuis deux mois de province en province,
Je traîne avecque moi la fortune et l'amour;
L'une oblige mes pas à courtiser mon Prince,
L'autre oblige mes sens à vous faire la cour.

Des plus rares beautés en ce fâcheux voyage,
Où jadis pour aimer les dieux fussent allés,
M'ont assez prodigué les traits de leur visage;
Mais ce n'était qu'horreur à mes yeux désolés.

Partout où loin de toi la Fortune me traîne,
Je jure par tes yeux que tout mon entretien
N'est que d'entretenir ma vagabonde peine,
Et qu'il me souvient moins de mon nom que du tien.

En ma condition d'où mille soins ne partent,
L'entendement me laisse et tout conseil me fuit;
Tous autres pensements de mon âme s'écartent,
Au souvenir du tien qui sans cesse me suit.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét