Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Etranges Soirs - Những Hoàng Hôn Xa Lạ - Albert Samain

Những Hoàng Hôn Xa Lạ
Albert Samain

Có những lúc, những hoàng hôn xa lạ,
Khi cỏ hoa cũng có một linh hồn
Khi không khí mịt mùng bao hối tiếc
Tiếng thở dài chầm chậm tựa ngàn cân
Là lúc chết trên môi
Con tim thiêng liêng nhất.

Khi cỏ hoa cũng có một linh hồn
Những chiều đó ta như người hiền dịu
Có những sáng hoa hồng tươm tất nở
Reo trong hồn như nước réo trong hang,
Phục sinh đến trong trời vang tiếng mõ
Là con tim, là chiếc ghế, linh hồn

Không oán trách tinh khôi và tuyệt hảo,
Có những sáng hoa hồng tươm tất nở
Vui trong hồn như một đứa trẻ thơ.
Có những lúc, những ngày buồn tang tóc
Tim bỗng già, già như tựa ngàn năm,
Thôi suy tưởng , buông mình theo dĩ vãng,

Dĩ vãng thân yêu - như trang trí nhạt nhòa.
Có những lúc, những ngày buồn tang tóc
Dưới ngàn cân của những thác suy tư
Hồn cúi thấp như già đi vạn kỷ.
Có những tối hoài nghi dày vò khôn xiết,
Khi tâm hồn cuối chân lốc quay nhanh,

Sắc vàng vọt với gió từ thăm thẳm
Chốn vô biên đứng lại với hãi hùng,
Có những tối hoài nghi dày vò khôn xiết,
Là khi ta chết giữa bóng đêm chìm.

Il Est d’Étranges Soirs

Albert Samain

Il est d'étranges soirs où les fleurs ont une âme,
Où dans l'air énervé flotte du repentir,
Où sur la vague lente et lourde d'un soupir
Le cœur le plus secret aux lèvres vient mourir.
Il est d'étranges soirs, où les fleurs ont une âme,
Et, ces soirs-là, je vais tendre comme une femme.

Il est de clairs matins, de roses se coiffant,
Où l'âme a des gaietés d'eaux vives dans les roches,
Où le cœur est un ciel de Pâques plein de cloches,
Où la chair est sans tache et l'esprit sans reproches.
Il est de clairs matins, de roses se coiffant,
Ces matins-là, je vais joyeux comme un enfant.

Il est de mornes jours, où las de se connaître
Le cœur, vieux de mille ans, s'assied sur son butin,
Où le plus cher passé semble un décor déteint,
Il est de mornes jours las du poids de connaître,
Et, ces jours-là, je vais courbé comme un ancêtre.

Il est des nuits de doute, où l'angoisse vous tord,
Où l'âme, au bout de la spirale descendue,
Pâle et sur l'infini terrible suspendue,
Sent le vent de l'abîme, et recule éperdue !
Il est des nuits de doute, où l'angoisse vous tord,
Et, ces nuits-là, je suis dans l'ombre comme un mort.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét