CHIẾC BÌNH ĐÃ VỠ
Armand Sully Prudhomme
Chiếc bình đó nơi cành hoa đã héo
Rạn nứt rồi vì quạt chạm vào thân;
Quạt chạm nhẹ, nhẹ như không hề chạm,
Chẳng ai hay vì nghe thấy gì đâu.
Nhưng vết nứt như vết thương rất nhẹ,
Mỗi ngày qua cứ cắn rứt thủy tinh,
Từng bước một vô hình và chắc chắn
Từ từ lan ra rộng khắp vòng quanh.
Nơi cành hoa nhựa sống cứ cạn dần;
Giọt từng giọt nước trong bình cứ rỉ,
Chẳng ai hay chẳng ai biết điều gì.
Xin đừng chạm, chiếc bình nay đã vỡ.
Đó chẳn g khác bàn tay ta yêu quý
Chạm vào tim làm thương tích tim ta;
Rồi con tim cứ tự mình rướm máu,
Hoa tình yêu từ đó cũng tàn phai;
Trái tim ta nguyên vẹn dưới mắt đời,
Nhưng đâu biết vết thương lòng đang lớn
Sâu trong tim theo với tiếng khóc thầm:
Xin đừng chạm, chiếc bình nay đã vỡ.
LE VASE BRISÉ
Armand Sully Prudhomme
Le vase où meurt cette verveine
D’un coup d’éventail fut fêlé;
Le coup dut l’effleurer à peine,
Aucun bruit ne l’a revélé.
Mais la légère meurtrissure,
Mordant le cristal chaque jour,
D’une marche invisible et sûre
En a fait lentement le tour.
Son eau fraîche a fui goutte à goutte,
Le suc des fleurs s’est épuisé;
Personne encore ne s’en doute,
N’y touchez pas, il est brisé.
Souvent aussi la main qu’on aime
Effleurant le cæur, le meurtrit;
Puis, le cæur se fend de lui-même,
La fleur de son amour périt;
Toujours intact aux yeux du monde,
Il sent croître et pleurer tout bas
Sa blessure fine et profonde:
Il est brisé, n’y touchez pas.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét