BÀI THƠ ĐỂ LẠI
Félix Arvers
Hồn u uẩn trong một đời u uẩn
Gặp một lần tình đã hóa trăm năm:
Thôi hãy nín niềm đau trong tuyệt vọng,
Người đâu hay người đã xé tim ta.
Ôi! Câm lặng bên người ta cứ bước,
Luôn cận kề nhưng vẫn mãi cô đơn;
Trên trái đất cho đến ngày ta chết,
Chẳng dám xin và chẳng nhận được gì.
Dẫu ta biết người dịu hiền khả ái,
Nhưng đường trần người lặng lẽ đâu hay
Đang dày xéo một khối tình dưới gót.
Rồi một lúc trong khung đời khắc kỷ,
Đọc thơ ta, thơ đang nói về người,
Nhưng khi hỏi: “Ai người trong thơ đó?”
Ai trong thơ người chẳng biết là ai.
SONNET D’ARVERS
Félix Arvers
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère
Un amour éternel en un moment conçu:
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire,
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.
Hélas! j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses côtés et pourtant solitaire ;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pour elle, quoique Dieu l'ait faite douce et tendre,
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.
A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d'elle :
"Quelle est donc cette femme ?" Et ne comprendra pas.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét