NIỆM KHÚC 2
Alfred de Musset
Vâng, chắc chắn chúng ta đều phải chết,
Cõi đời nầy là một giấc Nam Kha,
Là cây sậy sẽ thoát tầm tay với
Cuốn bay đi khi gió lốc bùng lên.
Vâng, cả những nụ hôn đầu,
Những thề non hẹn biển
Mà trên đời hai kẻ đã trao nhau,
Trên tảng đá phủ đầy bao cát bụi,
Dưới thân cây bị gió đánh trơ cành.
Tất cả sẽ chết đi, như côn trùng dưới gót,
Hoa trong tay, chim muông ở trên cành,
Nguồn nước cạn nơi bóng hình dao động,
Dấu bàn chân xóa dọc lối đi về,
Ta đã thấy rụng rơi nhiều thứ khác,
Trong nắng trời, ngoài bọt sóng, cỏ cây,
Nhiều thứ khác ra đi, ngoài hương ngát
Của hoa hồng và tiếng hát chim muông.
Ta đã ngắm những hình hài tang tóc
Hơn đáy mồ Juliette chôn thân,
Hơn ly rượu Roméo mời uống
Mừng thiên thần bóng tối lúc nâng ly.
Ta đã thấy người tình yêu dấu nhất
Đã biến thành nấm mộ trắng như vôi,
Nấm mộ sống với mịt mùng cát bụi
Nơi chôn thân bao yêu dấu đời mình,
Tình yêu cũ mà trong đêm thăm thẳm
Chúng ta từng ôm ấp tận trong tim!
Đó không phải chỉ một đời đã chết
Mà, than ôi, một thế giới phai tàn!
Nếu sấm sét xuống đầu ta đi nữa:
Kỷ niệm kia không thể mất bao giờ!
Như thủy thủ đắm tàu trong bảo tố
Ta bám vào dĩ vãng để buông trôi.
Ta chỉ nói: “Chốn nầy, năm tháng đó,
Ta được yêu, yêu, em thuở ấy diễm kiều.”
Kho tàng đó trong hồn ta vĩnh cửu,
Ta chôn sâu và mang đến tận Trời
SOUVENIR
Alfred de Musset
II
Oui, sans doute, tout meurt ; ce monde est un grand rêve,
Et le peu de bonheur qui nous vient en chemin,
Nous n'avons pas plus tôt ce roseau dans la main,
Que le vent nous l'enlève.
Oui, les premiers baisers, oui, les premiers serments
Que deux êtres mortels échangèrent sur terre,
Ce fut au pied d'un arbre effeuillé par les vents,
Sur un roc en poussière.
Tout mourait autour d'eux, l'oiseau dans le feuillage,
La fleur entre leurs mains, l'insecte sous leurs pieds,
La source desséchée où vacillait l'image
De leurs traits oubliés ;
J'ai vu sous le soleil tomber bien d'autres choses
Que les feuilles des bois et l'écume des eaux,
Bien d'autres s'en aller que le parfum des roses
Et le chant des oiseaux.
Mes yeux ont contemplé des objets plus funèbres
Que Juliette morte au fond de son tombeau,
Plus affreux que le toast à l'ange des ténèbres
Porté par Roméo.
J'ai vu ma seule amie, à jamais la plus chère,
Devenue elle-même un sépulcre blanchi,
Une tombe vivante où flottait la poussière
De notre mort chéri,
De notre pauvre amour, que, dans la nuit profonde,
Nous avions sur nos cœurs si doucement bercé !
C'était plus qu'une vie, hélas ! c'était un monde
Qui s'était effacé !
La foudre maintenant peut tomber sur ma tête :
Jamais ce souvenir ne peut m'être arraché !
Comme le matelot brisé par la tempête,
Je m'y tiens attaché.
Je me dis seulement : " À cette heure, en ce lieu,
Un jour, je fus aimé, j'aimais, elle était belle. "
J'enfouis ce trésor dans mon âme immortelle,
Et je l'emporte à Dieu !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét