Hiển thị các bài đăng có nhãn Chế Lan Viên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chế Lan Viên. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Gửi Kiều Cho Em Năm Đánh Mĩ - Chế Lan Viên

Hai trăm năm ngày kỉ niệm Nguyễn Du
Pháo sáng đốt tên nhà của Nguyễn
Em có yên tâm để đọc Truyện Kiều
Buổi trăng lửa chếch soi tiền tuyến?

Gió mùa thu xào xạc hoa lau
Anh qua nhà của Nguyễn chả dừng lâu
Nhớ đến Nguyễn: ngước nhìn Hồng Lĩnh vậy
Bến phà Vinh bom "cắt" hai đầu...

Có ngờ đâu cồn cát trắng cây xanh
Gặp Nguyễn nơi đây trên đất Quảng Bình
Đất hỏa tuyến những chàng trai lớp bảy
Lại ngâm Kiều sau một cuộc giao tranh.

Bốn phía ruộng đồng mái rạ bờ tre
Trận địa nằm man mác giữa hương quê...
Thơ dân tộc lẫn màu nâu dân dã
Nên câu Kiều đồng vọng, họ còn nghe.

Đêm thắng giặc Bảo Ninh, mẹ Suốt ngâm Kiều
Mẹ dám đâu quên cái thuở khổ nghèo
Nhà ai đó lẩy Kiều, câu được, mất
Mẹ nấp gốc dừa, nước mắt tràn theo

"Thuyền ai thấp thoáng"... Đất trời quê ta
Nhật Lệ sông dài, đò mẹ lại qua
Câu thơ Nguyễn cũng góp phần chống Mĩ
Một mái chèo trong lửa đạn xông pha.

Hai trăm năm... ờ nhỉ... hai trăm năm
Thuở vui buồn... Kiều sống giữa lòng dân
Xưa tiếng võng ru hời đêm lạnh giá
Nay cỏ mềm xanh nõn tận trời xuân.

Đất nước mình còn nghèo lắm, hỡi em yêu
Cho đến giọt lệ cha ông cũng còn có ích với ta nhiều...
Dẫu súng đạn ngặng đường ra hỏa tuyến
Đi đường dài, em giữ Truyện Kiều theo.

Trưa Đơn Giản - Chế Lan Viên

Trưa quanh vườn. Và võng gió an lành 
Ngang phòng trưa, ru hồn nhẹ cây xanh. 

Trưa quanh gốc. Và mộng hiền của bóng 
Bỗng run theo... lá... run theo... nhịp võng 
Trưa lên trời. Và xanh thẳm bầu trời, 
Bỗng mê ly, nằm thấy, trắng, mây trôi... 

Trưa! Một ít trưa, lạc vào lăng tẩm, 
Nhập làm hồn những tượng xưa u thảm. 

Trưa theo tàu, bước xuống những sân ga 
Dựng buồn lên xa gửi đến Muôn Xa. 
Đây trưa hiện hình trong căn trường nhỏ 
Đưa tay lên thoa những hàng kính vỡ. 

Trưa gọi kêu, nâng ngực gió lên trời: 
Bên vú trái tròn, lá bỗng run môi. 
Tiếng ai ca, buồn theo song cửa sổ: 
 "Nâng không gian trưa đặt giữa lòng người."

Thu - Chế Lan Viên

Chao ơi ! Thu đã tới rồi sao?
Thu trước vừa qua mới độ nào!
Mới độ nào đây,hoa rạn vỡ,
Nắng hồng choàng ấp dãy bàng cao.

Cũng mới độ nào trong gió lộng,
Nến lau bừng sáng núi lau xanh.
Bướm vàng nhẹ nhẹ bay ngang bóng
Những khóm tre cao rũ trước thành

Thu đến đây ! Chừ,mới nói răng?
Chừ đây,buồn giận biết sao ngăn?
Tìm cho những xánh hoa đang rụng,
Tôi kiếm trong hoa chút sắc tàn!

Trời ơi ! Chán nản đương vây phủ.
Ý tưởng hồn tôi giữa cõi Tang.

Tiếng Hát Con Tàu - Chế Lan Viên

Tây bắc ư?Có riêng gì Tây Bắc?
Khi lòng ta đã hóa những con tàu
Khi tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc,chứ còn đâu.

Con tàu này lên Tây Bắc,anh đi chăng?
Bạn bè đi xa,anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô?Tàu đói những vần trăng.

Đất nước mênh mông,đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi,sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia.

Trên Tây Bắc!Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân.

Những Sợi Tơ Lòng - Chế Lan Viên

Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữa 
Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi 
Xuân đừng về ! Hè đừng gieo ánh lửa ! 
Thu thôi sang ! Đông thôi lại não lòng tôi ! 

Quả đất chuyển đây lòng tôi rung động 
Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư Vô ! 
Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụng 
Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ ! 

Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy ! 
Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ ! 
Chiều đông tàn, như mai xuân lộng lẫy 
Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư ! 

Tạo hóa hỡi ! Hãy trả tôi về Chiêm Quốc ! 
Hãy đem tôi xa lánh cõi trần gian ! 
Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt ! 
Muôn vui tươi nhắc mãi vẻ điêu tàn ! 

Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh, 
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa ! 
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh 
Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo !

Chiều Xuân (Xuân) - Chế Lan Viên

Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã,
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.

Đêm Xuân Sầu - Chế Lan Viên

Trời xuân vắng, cỏ cây rên xào xạc
Bóng đêm luôn hoảng hốt mãi không thôi.
Gió xuân lạnh, ngàn sâu, thời ca hát
Trăng xuân sầu, sao héo, cũng thôi cười.

Trên đồi lạnh, Tháp Chàm sao ủ rũ
Hay hận xưa muôn thủa vẫn chưa nguôi?
Hay lãnh đạm, Hời không về Tháp cũ,
Hay xuân sang, Chiêm nữ chẳng vui cười?

Bên Tháp Vắng, còn người thi-sĩ hỡi,
Sao không lên tiếng hát đi ngươi ơi?
Mà buồn-bã, âu-sầu trong đêm tối,
Ngươi vẫn nằm há miệng đớp sao rơi?

Hoa Đào Nở Sớm - Chế Lan Viên

Hoa đào trước ngỏ em qua
Sáng nay bỗng ướm cành hoa vào mùa
Đầy vườn lộc biết cây tơ
Năm đi chưa hết, đã ngờ xuân đâu

Bỗng dưng một đóa hoa đầu.
Nghe như đất lạ năm nào gặp em
Phải rằng xe xích thời gian
Vầng dương bên ấy mọc sang bên này ? 

Nắng hoe, bướm trở mình bay
Cành non nở vội kịp ngày chào hoa.
Lòng anh tự độ em qua
Hoa bay bướm dạo cùng ta vào đời.

Ngủ Trong Sao - Chế Lan Viên

Ta để xiêm lên mây, rồi nhẹ bước
Xuống dòng Ngân lòa chói ánh hào quang
Sao tán loạn đua bơi trên mặt nước,
Tiếng lao xao dội thấu đến cung Hằng

Rồi trần truồng, ta nằm trên điện ngọc,
Hai tay cuồng vơ níu áo muôn tiên
Đầu gối lên hàng Thất tinh vừa mọc
Hồn giạt trôi về đến nước non Chiêm

Ta gặp Nàng trên một vì sao nhỏ
Ta hôn Nàng trong bóng núi mây cao
Ta ôm Nàng trong những nguồn trăng đổ
Ta ghì Nàng trong những suối trăng sao

Nàng không nói, không cười, không than thở
Theo ta về sao Đẩu ở chân trời
Trên má ta lệ Nàng đâu bỗng nhỏ
Ôm má ta, Nàng sẽ bảo đôi lời.

Nhưng mà trăng ! nhưng mà sao ! nhưng mà gió !
Ồn ào lên, tán loạn chạy quanh ta
Phút hỗn độn qua rồi. Trời ! Đau khổ !
Bóng Chiêm nương dần khuất dưới sương sa.

Đêm hôm nay ngồi đây trên bờ bể
Ta lặng đếm thử bao nhiêu thế kỷ
Đã trôi trong một phút vội vàng qua
Ta lắng nghe những thế giới bao la

Tụ họp lại trong lòng muôn hột cát,
Dòng tư tưởng lần trôi trong Lầm Lạc
Hồn say sưa vào khắp cõi Trời Mơ,
Ai kêu ta trong cùng thẳm Hư Vô ?

Ai réo gọi trong muôn sao, chới với ?
-- Nàng, nàng, nàng, thôi chính nàng đương mong đợi.

Mồ Không - Chế Lan Viên

Và xương khô, và sọ người, và thịt nát,
Và hơi âm rờn rợn của yêu tinh
Loài người đã mang đi qua mộ khác
Để lòng ta trống trải khí thiêng linh

Thôi vắng bặt từ nay bao giâu phút
Mà tiếng cười ghê rợn dậy vang mồ !
Mà hơi khóc rung dài dây gió lướt, 
Mà lời than náo động cõi Hư Vô !

Hồn ma ơi ! Hồn ma ơi ! có nhớ
Nơi mi hằng chôn gửi hận Trần Gian ?
Nơi đã khô của mi bao máu đỏ,
Bao tủy nồng, nào trắng với xương tàn ?

Mi có biết rồi đây trong những buổi
Mà sao sa rung chuyển đáy mồ không,
Mà nắng chếch huyệt sâu um cỏ dại
Ta buồn thương, nhớ tiếc, với trông mong ?

Hồn ma ơi ! Trong những đêm u tối
Mi tung mây về chân trời vòi vọi
Hãy mau nghiêng cánh lại ở bên mồ
Phủ lòng ta say đắm chút hương mơ !

lời của mồ không

ở đâu rồi người nhớ mong yêu tưởng
Mà phách hồn vẩn ôm ấp trong tay ?
Quá xa xôi phút giây chan chứa mộng !
Vỡ tan rồi ! cốc rượu ứa hơi say !

Nàng hỡi nàng ! trên tay ta là mộ trống
Trong lòng ta là huyệt bỏ, với trong hồn
Mà mồ không lạnh lùng sương giá đọng,
Toàn khổ đau, sầu não với lo buồn !

Hãy cho ta lúc vui trên tay khác
Một chút Thương an ủi tấm lòng đau
Như hồn ma, trong khi về mộ khác,
Còn đôi hồi dừng cánh viếng mồ sâu.

Điệu Nhạc Điên Cuồng - Chế Lan Viên

Hầu ran nóng , lửa hồng bừng cháy mắt 
Máu nồng tươi lay vỡ cả thành tim 
Ðâu điệu nhạc điên cuồng ta khao khát 
Chẳng vang lên tràn ngập suối träng êm ? 

Ðêm mau đây , chiếc sọ dừa ứ huyết 
Chiếc xương khô rợn trắng khí tinh anh ! 
Và rót mau trong hồn ta tê liệt 
Những nguồn mơ rồ dại , hỡi yêu tinh ! 

Ta sẽ nhịp khớp xương lên đỉnh sọ 
Ta sẽ ca những giọng của Hồn Ðiên 
Ðể máu cạn , hồn tàn , tim tan vỡ 
Ðể trôi đi ngày tháng nặng ưu phiền ! 

Ðể hưởng lấy một giờ không tục lụy 
Ðể uống vào một phút chết say sưa ! 
-Nhạc trần gian khôn vui hồn quạnh quẽ 
Rượu trần gian gây nhớ vết thương xưa .

Trên Đường Về - Chế Lan Viên

Một ngày biếc thị thành ta rời bỏ
Quay về xem non nước giống dân Hời:

Đây, những Tháp gầy mòn vì mong đợi
Những đền xưa đổ nát dưới Thời Gian
Những sông vắng lê mình trong bóng tối
Những tượng Chàm lở lói rỉ rên than.

Đây, những cảnh ngàn sâu cây lả ngọn,
Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi
Những rừng thẳm bóng chiều lan hỗn độn
Lừng hương đưa, rộn rã tiếng từ qui !

Đây, chiến địa nơi đôi bên giao trận
Muôn cô hồn tử sĩ hét gầm vang
Máu Chàm cuộn tháng ngày niềm oán hận,
Xương Chàm luôn rào rạt nỗi căm hờn.

Đây, những cảnh thái bình trong Chiêm Quốc
Những cô thôn vàng nhuộm nắng chiều tươi
Những Chiêm nữ nhẹ nhàng quay lại ấp
áo hồng nâu phủ phất xõa lời vui

Đây, điện các huy hoàng trong ánh nắng,
Những đền đài tuyệt mỹ dưới trời xanh
Đây, chiến thuyền nằm mơ trên sông lặng,
Bầy voi thiêng trầm mặc dạo bên thành.

Đây, trong ánh ngọc lưu ly mờ ảo
Vua quan Chiêm say đắm thịt da ngà,
Những Chiêm nữ mơ màng trong tiếng sáo,
Cùng nhịp nhàng uyển chuyển uốn mình hoa.

Những cảnh ấy Trên Đường Về ta đã gặp
Tháng ngày qua ám ảnh mãi không thôi
Và từ đấy lòng ta luôn tràn ngập
Nỗi buồn thương, nhớ tiếc giống dân Hời.

Đêm Tàn - Chế Lan Viên

Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nói 
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu, 
Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối, 
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầu. 

Chiêm nương ơi, cười lên đi, em hỡi ! 
Cho lòng anh quên một phút buồn lo ! 
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi 
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ? 

Này, em trông một vì sao đang rụng; 
Hãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em ! 
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động 
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm. 

Lời chưa dứt bóng đêm đà vụt biến ! 
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha ! 
Tình trần gian vừng ô kia đã đến 
Gỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !