Mười năm tử biệt
Gió hú chiều nay lộng đỉnh trời
Miền quan ải lạnh, lạnh hồn tôi
Chung quanh triền núi đầy mây phủ
Trước mặt dòng sông lặng lẽ trôi
Phong cảnh tạc thành tranh thủy mạc
Thiên nhiên hòa với mộng xa vời
Mới đây ngày ấy cùng vui bước
Mà đã mười năm tử biệt rồi .
Nơi vùng sa mạc của hồn hoang
Nơi vùng sa mạc của hồn hoang
Ốc đảo chìm trong bão cát vàng
Tăm tối niềm tin mờ ảo ảnh
Mù khơi ước vọng phủ điêu tàn
Ngựa hồng ngỡ biệt mùa chinh chiến
Tóc bạc hằng mong cõi địa đàng
Chứng tích trên mình chưa xóa nợ
Vết hằn năm tháng vẫn còn mang .
Sáng nay thấy trong gương
Sáng nay thức dậy thấy trong gương
Khuôn mặt hằn lên những chán chường
Hăm mâ’y năm rồi sầu viễn xứ
Bốn mươi tuổi lẻ hận ly hương
Công danh chưa trọn dài đơn bóng
Sự nghiệp không xong lỡ nửa đường
Có phải vết nhăn vì bão nỗi
Hay vì năm tháng xế tà dương .