Hiển thị các bài đăng có nhãn Tế Hanh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tế Hanh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

Vườn xưa - Tế Hanh

Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh 
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc 
Hai ta ở hai đầu công tác 
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa ? 

Mưa ngâu - Tế Hanh

Mồng bảy tháng bảy, tiết mưa ngâu 
Chạnh nhớ chàng Ngưu và ả Chức 
Chẳng biết lòng mình đang ở đâu 
Trong cảnh vừa hư lại vừa thực 

Hoa nở theo trăng - Tế Hanh

Trước hiên một đóa hoa quỳnh 
Chờ trăng sắp nở, rung rinh búp đầy. 
Ngoài hiên lấp loáng sau cây 
Mảnh trăng mười chín hé mây hiện dần. 

Anh đến với em là lẽ tất nhiên - Tế Hanh

Anh đến với em là lẽ tất nhiên 
Như con sông trở về với biển 
Như qua mùa đông mùa xuân lại đến 
Như sau cơn mưa là lúc mặt trời lên 

Anh đến với em là lẽ tất nhiên 
Như cái hoa đến ngày kết quả 
Như con chim buổi chiều quay về tổ 
Như máu trong người trở lại tim 

Anh đến với em là lẽ tất nhiên 
Như quyển truyện phải đến hồi kết thúc 
Như cây kim địa bàn quay về hướng bắc 
Cuộc đời anh hướng đến cuộc đời em 

Anh đến với em là lẽ tất nhiên

Vu vơ - Tế Hanh

Những ngày nghỉ học tôi hay tới 
Đón chuyến tàu đi đến những ga 
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt 
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa 

Lời con đường quê - Tế Hanh

Tôi, con đường quê nhỏ chạy lang thang 
Kéo nỗi buồn không dạo khắp làng 
Đến cuối thôn kia hơi cỏ vướng 
Hương đồng quyến rũ hát lên vang 

Quê hương - Tế Hanh

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới 
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông 
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng 
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá 

Nguỵ biện - Tế Hanh

Em bảo anh: "em không yêu anh nữa!" 
Em đành lòng, anh biết nói làm sao ? 
Nhưng em ơi, em nên suy nghĩ lại: 
Không có anh, em sẽ mất dường nào. 

Có những con đường - Tế Hanh

Có những con đường ta đã đi 
Thẩn thơ qua lại rất nhiều khi 
Nhà người yêu mến ngang qua đấy 
Vắng mặt nên lòng thấy biệt li. 

Tặng hoa - Tế Hanh

Anh nghĩ đến em đầy tin cẩn 
Ra vườn kết một bó hoa xuân. 
Nhưng em không đến, lòng đau cắt 
Anh ngó hoa phai cánh rã dần. 

Cũng tưởng hoa sung sướng được vầy 
Bởi người diễm lệ có bàn tay 
Trắng ngần. Ngón nhỏ thon thon nhọn 
Đã xé lòng anh tự bấy nay. 

Anh đứng ngây chờ em lại chơi 
Cho hoa ngắn ngủi chết yên đời; 
Tay anh thô quá! - em không đến 
Nỡ để cho anh tủi mộng rời.

Đắng cay - Tế Hanh

Vui không dám vui nhiều, 
Miệng cười như thể mếu! 
Lo lắng nỗi đìu hiu 
Vấn vương người yểu điệu. 

Thắc mắc - Tế Hanh

Hỏi mượn nhiều khi chẳng để dùng 
Đến hồi giao trả mắt rưng rưng; 
Lòng riêng lủi thủi xin từng tý 
Lo sợ người ta quá lạnh lùng. 

Mong manh - Tế Hanh

Trong chậu, một đóa hoa vừa nở, 
Một đóa hoa tươi buổi sớm đầu. 
Vì biết đời hoa mau héo rũ 
Nên tôi mong mỏi giữ cho lâu. 

Hờ hững - Tế Hanh

Anh tưởng chỉ cần trông thấy thôi, 
Là em hiểu rõ lòng anh rồi. 
Mối tình chan chứa trong đôi mắt, 
Anh biết làm sao nói những lời. 

Kể lể - Tế Hanh

Em bỏ anh là phải lắm rồi! 
Mến yêu chi kẻ chỉ buồn thôi, 
Mến yêu chi kẻ bao giờ cũng 
Ngơ ngác in như lạc giữa đời. 

Tâm lý trên trời - Tế Hanh

Lòng em thay đổi như là, 
Đổi thay cô ả Hằng Nga trên trời: 
Có khi rực rỡ sáng ngời, 
Có khi nhợt nhạt, khi thời đi đâu. 
Để cho đêm tối u sầu, 
Để cho vũ trụ nhuộm màu héo hon?