Hiển thị các bài đăng có nhãn Thế Lữ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thế Lữ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Giây Phút Chạnh Lòng -Thế Lữ

Tặng tác giả Đoạn tuyệt

“Anh đi đường anh, tôi đường tôi 
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi 
Đã quyết không mong sum họp mãi 
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi? 

“Non nước đang chờ gót lãng du 
Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu 
Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc 
Đưa tiễn anh ra chốn hải hồ 

“Anh đi vui cảnh lạ đường xa 
Đem chi bình sinh dãi nắng mưa 
Thân đã hiến cho đời gió bụi 
Đâu còn lưu luyến chút duyên tơ 

“Rồi có khi nào ngắm bóng mây 
Chiều thu đưa lạnh gió heo may 
Dừng chân trên bến sông xa vắng 
Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây 

Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy 
Giam hãm thân trong cảnh nặng nề 
Vẫn để hồn theo người lận đận 
Vẫn hằng trông đếm bước anh đi 

Lấy câu khảng khái tiễn đưa nhau 
Em muốn cho ta chẳng thảm sầu 
Nhưng chính lòng em còn thổn thức 
Buồn kia em giấu được ta đâu? 

Em đứng nương mình dưới gốc mai 
Vịn cành sương đọng, lệ hoa rơi 
Cười nâng tà áo đưa lên gió 
Em bảo: hoa kia khóc hộ người. 

Rồi bỗng ngưng vui cùng lẳng lặng 
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi 
Nhưng trong khoảnh khắc ơ thờ ấy 
Thấy cả muôn đời hận biệt li 

Năm năm theo tiếng gọi lên đường 
Tóc lộng tơi bời, gió bốn phương 
Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại 
Để hồn mơ tới bạn quê hương 

Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng 
Gác tình duyên cũ thẳng đường trong 
Song le hương khói yêu đương vẫn 
Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng 

Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan 
Trong lúc gần xa pháo nổ ran 
Rũ áo phong sương trên gác trọ 
Lặng nhìn thiên hạ đón Xuân sang. 

Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi 
Trên đường rộn rã tiếng đua cười 
Động lòng nhớ bạn xuân năm ấy 
Cùng ngắm xuân về trên khóm mai 

Lòng ta tha thiết đượm tình yêu 
Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều 
Mắt lệ đắm trông miền cách biệt 
Phút giây chừng mỏi gối phiêu lưu… 

Cát bụi tung trời, đường vất vả, 
Còn dài – nhưng hãy tạm dừng chân 
Tưởng người trong chốn xa xăm ấy 
Chẳng biết vui buồn đón gió xuân

Nhớ Rừng - Thế Lữ

Tặng Nguyễn Tường Tam 
(Lời con Hổ ở vườn Bách thú) 

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt, 
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua. 
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, 
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm 
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm 
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi. 
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, 
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. 

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa. 
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, 
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, 
Với khi thét khúc trường ca dữ dội 
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, 
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, 
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc. 
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc 
Là khiến cho mọi vật đều im hơi. 
Ta biết ta chúa tể muôn của loài 
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi. 

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, 
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? 
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn 
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới? 
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội 
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? 
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng 
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt 
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? 
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu? 

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu 
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, 
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: 
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; 
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng 
Len dưới nách những mô gò thấp kém; 
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm 
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu 
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u. 

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! 
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị, 
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa 
Nơi ta không còn được thấy bao giờ! 
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán 
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn 
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi 
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi! 

1936 
THẾ LỮ

Bông Hoa Rừng - Thế Lữ

Trèo lên trên đỉnh non cao 
Nghe lời chim gọi, gió dào dạt thưa... 
Bỗng đâu gặp gỡ tình cờ, 
Cô nàng cao váy ỡm-ờ đứng trông, 
Tóc cô gió lẳng lơ chòng, 
Nắng vàng rỡn cặp má hồng hồng tươi. 
Mắt như nước lặng in trời, 
Cánh đào thắm nét miệng cười trong mơ. 
Khiến ta lòng những say sưa: 
"Phải người ta vẫn đợi chờ, đây chăng?" 
Trái tim đếm bước ngập ngừng, 
Lại gần ta hỏi ai rằng: "Ai ơi! 
Theo đường nước chẩy mây trôi. 
Để lòng ra khắp phương trời, ta xem 
Ở đây nhắn gió đưa chim, 
Ở đâu thiếu-nữ trông tìm người yêu. 
Tới đây thấy cảnh đìu-hiu, 
Phải chăng người ở trên đèo mong ta?" 
Bồi hồi, ta đợi lời thưa, 
Nhưng cô sơn-nữ hững hờ trông mây... 
Sóng rờn đôi mắt lung lay, 
Tình xuân nồng đượm đôi mày thanh thanh, 
Cười duyên đắm đuối trời tình 
Lòng ta như muốn tan thành hư không. 
Ta ôm thiếu-nữ trong lòng: 
Người yêu thoắt biến thành bông hoa rừng. 

Bông hoa nay vẫn còn hương, 
Lòng ta còn vết đau thương, không cùng, 
Đính hoa ở một bên lòng, 
Ngàn năm tiếc giấc mơ mòng khi xưa.

Mấy Vần Ngây Thơ - Thế Lữ

TÔI 

Suốt đêm thức để trông ai, 
Ô kìa ánh lửa đỏ ngời phương đông. 
Nhởn nhơ cây núi nhuộm hồng, 
Đẹp như cô gái yêu chồng đêm nao? 

CÔ MÁN 

Đêm qua trăng khóc trên trời, 
Để cho nước mắt nó rơi trên cành, 
Giọt châu trắng, lá cây xanh, 
Anh kia có biết tâm tình tôi chăng? 

TÔI 

Kìa cô con gái thẩn thơ, 
Đứng trên đỉnh núi trông chờ ai đây? 
Cỏ bay cái váy cũng bay... 
Trên không con nhạn đón mây chập chờn. 

CÔ MÁN 

Chập chờn con nhạn đón mây, 
Cỏ cao đơn gió, tôi đây trông chồng. 
Lòng tôi anh biết cùng không? 
Ngày tưng bừng cũng lạnh lùng như đêm. 

TÔI 

Đêm ngày cô những lạnh lùng, 
Bởi chưng cô chửa có chồng, như ai. 
Hỡi cô con gái kia ơi! 
Thôi đừng khóc nữa, kẻo tôi thêm buồn. 

CÔ MÁN 

Tôi buồn tôi lại buồn thêm, 
Tôi trông mây nước tôi thèm duyên tơ. 
Mắt tôi, nước mắt như mưa, 
Tôi không muốn gạt, tôi chờ ai lau. 

TÔI 

Ai lau nước mắt cô mình? 
Dưới đây duy có một mình ta thôi. 
Cầm khăn lòng những bồi hồi, 
Lệ ta cũng chửa ai người lau cho. 

Thân ta lưu lạc giang hồ, 
Giận đời muốn khuất những trò đảo điên, 
Để lòng theo đám mây huyền, 
Mây đưa ta bước tới miền gió trăng. 

Ở đây mây núi, cây rừng, 
Nước non thanh sạch cách chừng phồn hoa. 
Chim đèo nhắn gió đèo ca, 
Du hồn như một giấc mơ không cùng. 

Giữa nơi bát ngát mịt mùng, 
Tấm lòng thơ cũng nặng lòng ái-ân. 
Thân tuy muốn thoát duyên trần, 
Nhưng còn vương mối nợ trần muôn năm. 

Đờn lòng, ta sắt ta cầm 
Lại đây hòa điệu, hòa âm, ta cùng. 
Du dương chung khúc mơ mòng... 
Mây cao với núi chập trùng kia ơi!

Hồ Xuân Và Thiếu Nữ - Thế Lữ

Trên mặt hồ in màu ngọc biếc 
Cô em đang bơi chiếc thuyền con 
Lẳng lơ như cái chuồn chuồn 
Lướt đuôi trên nước chập chờn ghẹo hoa . 

Chân gió nhẹ đi qua làn sóng 
Nắng chiều xuân rung động trên cành 
Mấy hàng lau yếu nghiêng mình 
Cô em bỗng ngẩn ngơ tình vì đâu ? 

Đặt mái chèo, ngả đầu trên gối 
Trông mây chiều phơi phới trên kia ... 
Hỏi xem mày có duyên gì 
Mà con chim én đi về lửng lơ ...? 

Trên vừng trán ngây thơ trong sáng 
Vẩn vơ qua một áng hương buồn 
Giây lâu cô vẫn như còn 
Lâng lâng trông gửi tâm hồn lên cao . 

Tiếng diều sáo nao nao trong vắt, 
Trời quang mây xanh ngắt màu xanh lơ . 
Thuyền trôi nưới đẩy hững hờ 
Hàng cây lặng đứng trên bờ trông mong. 

Ấy đắm đắm mơ mòng chi đó 
Hỡi cô em má đỏ hây hây ? 
Hỡi cô thiếu nữ trông mây 
Thẩn thơ nhìn chiếc én bay lưng trời . 

Khiến cho cảnh bồi hồi ngây ngất 
Tiếng sáo chưa nỡ dứt trên không 
Khiến cho hồ nước mịt mùng 
Ngày không muốn hết, ta không muốn về .

Tiếng Sáo Thiên Thai - Thế Lữ

Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi, 
Bên rừng thổi sáo một hai Kim Đồng. 
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng, 
Buồn ơi! xa vắng, mênh mông là buồn... 
Tiên-Nga tóc xõa bên nguồn. 
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu; 
Mây hồng ngừng lại sau đèo, 
Mình cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi. 
Trời cao, xanh ngắt. -- Ô kìa 
Hai con hạc trắng bay về Bồng-lai. 
Theo chim, tiếng sáo lên khơi, 
Lại theo giòng suối bên người Tiên-Nga. 
Khi cao, vút tận mây mờ, 
Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh, 
Êm như lọt tiếng tơ tình, 
Đẹp như Ngọc-Nữ uốn mình trong không, 
Thiên-Thai thoảng gió mơ mòng, 
Ngọc-Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay...

Ác Mộng - Thế Lữ

Tôi mơ thấy đang nằm trên vũng máu, 
Chống tay lên nghe tiếng những hồn kêu. 
Khắp bốn phương lòe loẹt lửa trời chiều, 
Muôn vật đắmtr trong một màu đỏ khé. 
Tôi chợt hiểu: hình ảnh đời là thế; 
Có phải còn vui đẹp lắm đây chăng? 
Tôi muốn quên đi trong thú mơ màng, 
Và gượng cất tiếng cười che tiếng khóc. 
Nhưng Số-Mệnh vẫn chưa vừa lòng độc, 
Nhất định dùng quyền lực hại tôi chơi, 
Bắt tôi hết đau khổ lại ngược xuôi, 
Trên hòn đất, than ôi! Thân kiến muỗi. 
Thắt lại rồi buông, tha ra mà đuổi, 
Không sớm cho tan nát hẳn thân hèn. 
Tôi muốn lịm đi một giấc cầu yên, 
Thì kéo dậy, lay hồn cho mở mắt! 
Trên vực thẳm, một ngón tay khe khắt. 
Khiến tôi nhìn ra khắp cõi mênh mông, 
Là chốn nhân-gian đang uống máu nồng, 
Nuốt một nửa, còn phun nhau một nửa.