Em rủ mây về tận nẻo xa
Để cho vạt nắng rớt hiên nhà
Không em trời cũng đang hờn dỗi
Thiêu đốt nơi này đến cháy da..
Sân nắng trưa hè nghe rát bỏng
Thiêu tàn giấc mộng mới đơm bông
Ngày xưa trưa nắng nghe mà mát
Chắc tại em cười nên nắng trong
Bao cánh hoa tàn trơ giữa nắng
Trên cành lá biếc úa vàng mau
Kìa em hè chẳng thương màu lá
Đốt cháy màu xanh lá héo sầu
Nắng sắp tàn rồi em có hay
Hồn ta phiêu bạt núi sông dài
Không em đâu chỉ sầu ngăn cách
Mà nhớ theo về trong nắng say.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét