Em ơi, còn nhớ năm xưa
Đôi ta gỡ nắng guồng mưa dệt Tình?
Buổi nắng Trấn-BaĐDình, em mệt
Nghỉ bên hồ lau vết mồ hôi
Trong khung tóc liễu rối bời
Má đào hoen phấn thêm tươi lạ lùng.
Mưa chia cách, khăn hồng vò võ
Thấy tôi về em bỏ đường khâu
Trách rằng: Sao quá đi lâu
Hẳn anh còn rẽ vào đâu tìm vần?
Dứt lời nói, ân cần e lệ
Cúi đầu thêu em khẽ mỉm cười
Rồi lên giọng hát tuyệt vời
Chỉ kim quăng ném tơi bời một bên...
Em còn nhớ hay quên ngày cũ?
Nắng mưa xưa ấp ủ lòng tôi.
Mấy phen guồng lệ bồi hồi
Gỡ tơ sầu, chẳng sao nguôi lòng này.
Khăn nào quấn thành mây non Tản?
Tay sông Đà chỉ loạn kim rơi...
Một mình riêng nhớ, em ơi,
Biết đâu Nùng Nhị nay trời nắng mưa!
[ Sơn Tây 1937 ]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét