Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Hoàng Chương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Hoàng Chương. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Bài Ca Sát Thát - Vũ Hoàng Chương


Đoàn người ấy mọc lên trong sa mạc, 
Cả một rừng gươm trên lưng ngựa trường thành 
Đoàn quân ấy từ phương Đông xuất phát, 
Lũ con hoang bất trị của trời xanh 
Chỉ nhắp có hơi men sung sát, 
Chỉ say sưa bằng những miếng giao tranh, 
Nhằm hướng Phi châu 
Ngựa vọt tới đâu là đời sống tan tành, 
Biển ngập máu còn mang tên Hồng Hải 
Cờ phất Âu châu, 
Ngựa giẫm tới đâu là xương phơi thịt vãi 
Biển đeo tang còn Hắc Hải ghi danh... 

Như ngọn cuồng lưu, như cơn bão cát 
Từ Mông Cổ, Tân Cương đến Ba Tư Bạch Đát, 
Trở về Hoa Hạ, Yên kinh 
Lũ Thiên triều từng Bắc chiến, Tây chinh 
Lẽ nào để một phương không xéo nát! 
Trời Nam riêng cõi thanh bình 
Lẽ nào để chiếc ngai vàng Thát Đát 
Ba chân trời Đại Lục đứng chêng vênh! 

Hay đâu: Bắc phương vừa quẫy đuôi kình 
Rồng thiên sớm đã cựa mình Nam phương 
Trần triều hai Thánh Đế 
Hương Đạo một Đại Vương 
Hội mở Diên Hồng, đất nước vang rền khí thế, 
Hịch truyền Vạn Kiếp, trời mây sáng rực văn chương. 
Ý gửi tự muôn dân, lệnh trao từ chín bệ 
Thì nắm đầu giặc như chơi, cướp giáo giặc cũng dễ. 
Đây cửa sông Hàm Tử, bến đò Chương Dương! 
“Nuốt sao Ngưu” chẳng phải việc hoang đường 
Nam phương cường, Bắc phương cường! 
Máu đào loang sóng Phú Lương mấy lần... 

Sét nổ trăm hai ngọn ải Tần, 
Giang hoài biên tỉnh lại ra quân 
Năm mươi vạn tinh binh ruổi ngựa 
Tràn xuống Thăng Long như một khu rừng bốc lửa. 
Những “Cây Sắt” con nòi Thiết Mộc Chân! 

Giống Hồng Lạc giữa hai đường sanh tử 
Trông lên sợi tóc buộc ngàn cân 
Chợt đâu đó xé rèm mây quá khứ, 
Xa thăm thẳm mấy ngàn năm Việt sử 
Rọi về tia mắt tiền nhân: 
Thiêu tàn khoảnh khắc bao do dự 
Cả thép vô danh cũng rực ánh gươm thần... 

Sát cánh vua cùng dân 
Chung lòng với tướng quân 
“Phá cường địch” cờ ai sáu chữ 
Báo hoàng ân là báo quốc ân 
Trăm họ chẳng ai còn lưỡng lự 
Sông núi nào riêng một họ Trần. 
Bình Than lạ nổi phong vân 
Một gươm Tiết chế hai lần trao tay. 

Lời Đại Vương truyền nín cỏ cây 
Ba quân hào khí ngất tầng mây 
Vụt nghe tướng lệnh, vươn mình thét: 
-Sông Bạch Đằng tôi có mặt đây! 
Hán hồ cũng đến chôn thây 
Trước sau một khúc sông này mà thôi... 

Triều non bạc lên ngôi, giờ lịch sử 
Và xuống ngôi, theo lệnh Đại Vương truyền. 
Nước rút đi, như ngàn vạn mũi tên 
Lấy Đông Hải làm bia nhằm bắn tới 
Một ám hiệu Kình nghê vừa mắc lưới, 
Thuyền Vương Sư liền quật khởi tranh phong 
Tay chèo nổi ngược cơn dông 
Tiêng hò “Sát Thát” vang sông ngập bờ. 

Duyên Giang một giải, 
Lau cũng phất cờ 
Mùa xuân gần cuối 
Vẫn sóng bay hoa 
Ngang trời động sấm tháng ba, 
Dọc sông chớp giật, sáng loà gươm đao... 

Cũng nơi đây Bạch Đằng Giang một khúc, 
Ngô Vương từng chém Hoằng Thao 
Gió mây thôi thúc 
Quằn quại ba đào 
Chợt tưởng niệm máu càng sôi sục, 
Tinh thần quyết thắng bốc lên cao. 

Thế phản công làm giặc dữ nôn nao 
Chúng hoảng hốt vội thu quân về thượng lưu sông Bạch, 
Nhưng số phận Hung nô, người phương Nam đã vạch, 
Hỡi ơi, bằng giáo sắt cắm ngang sông 
Đáy trường giang là cả một bàn chông 
Nằm đợi sẵn khi thuỷ triều xuống thấp 
Đoàn thuyền giặc lui qua bị xô nghiêng, lật sấp 
Bị xé ra từng mảng vở tan thây... 

Giữa lúc rồng thiêng mở vuốt tung mây 
Quân tiếp ứng của Vương Sư ào xuất trận 
Và Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn 
Hiện ra như một vị thần linh 
Chớp mắt trên sông bặt sóng kình 
Thế là đã nơi này bỏ xác 
Lũ con hoang của trời sa mạc 
Khắp Á, Âu từng vạn lý trường chinh 
Bọn chúng ngờ đâu một sớm cõi Lý Minh 
Thân bách chiến bỗng quay về hột cát 
Trôi theo sóng cả tiếng tăm nòi Thát Đát 
Cả giấc mơ xâm lược chúa Hồ Nguyên... 

Ấy ai qua chốn giang biên 
Khói đầy khoang giấc sầu miên lạnh lùng 
Tiếng kình vang đợt sóng rung 
Có nghe chăng có thẹn thùng người xưa? 
Riêng ai nước cũ mây mờ 
“Thái Bình Diên Yến” câu thơ lệ nhoà 
Tháng Giêng kỷ niệm Đống Đa 
Sông Đằng kỷ niệm tháng ba mấy lần? 

Đầu mùa xuân, cuối mùa xuân 
Cánh tay Đế Nguyễn, Vương Trần nào ai? 

1962  

Trời Nước Tỉnh Đông - Vũ Hoàng Chương

"Sang đò cò nhẩy..." em còn nhớ, 
Kiều-Thu ơi, những buổi "đánh chuyền"? 
Bây giờ mới thật sang đò chứ; 
Nhịp bước chim Ương và chim Uyên! 
Bên kia đò ngang là tỉnh lỵ 
Hảiđương rồi đấy, em biết không? 
Mà em cần biết làm chi nhỉ! 
Mau xuống đò thôi kẻo mợ trông. 
Dắt tay nhau chạy xuôi con dốc, 
Bềnh bồng sông nước bỗng lao đao... 
Em nói: "Để em cài lại tóc!" 
Mà như trọn vẹn một lời trao. 
Gió lên, đò nhỏ xiêu chân sóng, 
Vừa gỡ tay ra, vội nắm tay. 
Đứng sát vai nhau liền cả bóng 
Tình ta ai gỡ nỗi từ nay? 
Gió lên cao mãi, đò nghiêng ngả 
Anh thầm dần men da thịt yêu 
Tưởng thấy sông trôi toàn rượu cả, 
Liếc nhìn: em cũng say bao nhiêu! 
Má đào như cháy lên ngùn ngụt 
Em thẹn, buông dần năm ngón hoa. 
Thời-gian được thả về, trôi vút, 
Đò đã sang sông nắngđã đã tà. 
[ Hải Dương 1937 ]

Trách Gì Ai - Vũ Hoàng Chương

Ai trách gì ai những bấy lâu 
Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu! 
Thi nhân tự trách mình thôi chứ: 
Bèo nổi mà sao rễ quá sâu? 
Cuối sông nước chảy về đâu? 
Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương. 
Chiều mưa bàng bạc phố phường 
Lệ rưng rưng chợt ngùi thương cho tình. 
Chiêm bao một phút nở hoa quỳnh 
Mà trắng đôi tay cũng bất bình 
Huống đã hoài công chờ nửa kiếp 
Vườn trần hoa lạ bướm Trang-sinh. 
Nào ai đâu bóng mê hình, 
Phải chăng mình tự dối mình bấy nay? 
Hoàng hôn xuống, lệ mưa bay 
Sầu lên chẳng nhắp mà cay men hờ. 
Hỡi ơi, tình vẫn chỉ là mơ, 
Sao cũng đòi phen giận với ngờ? 
Mới biết mình si là thế đấy... 
Mà ai si đến thế bao giờ! 
Có chăng một gã-làm-thơ 
Mười năm cửa khép mây mờ tháp cao 
Nhớ giai nhân tự kiếp nào 
Mở lòng ra đón trăng vào thử xem. 
Ví có đà gương tỏ trước rèm 
Mà ai kiếp trước có là em... 
Nhưng thôi, còn ước ao gì nữa, 
Bốn ngả tâm tình ngập bóng đêm! 
Hồn trong dĩ vãng tan chìm 
Ngọn tàn đăng cũng im lìm cánh hoa. 
Lỡ nhau một kiếp xưa mà 
Đành thôi ngàn kiếp sau là Sâm Thương! 
[ Sài Gòn 1955 ]

Tối Tân Hôn - Vũ Hoàng Chương

Do dự mãi đêm nay dời xứ Mộng 
Ta chiều em bỏ cánh lại cung trăng 
Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động 
Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng 
Gió đêm lồng lộng thổi 
Thuyền mây vùn vụt trôi 
Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi 
Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi 
Ngực sát ngực môi kề môi 
Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói 
Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi 
Nguyệt chẳng phải tỳ không càng không cầm với sắt 
Tai dẫu nghe mà lạ tiếng tre 
Cung Sế lẫn cung Hồ dìu dặt 
Mình tơ réo rắt 
Hồn trúc đê mê 
Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe 
Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt 
Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về 
Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống 
Nặng trĩu hai vai nàng cố gượng 
Thắt vòng tay ghì riết lưng ta 
Những luồng run chạy khắp thịt da ngà 
Run vì sợ hay vì ngây ngất 
Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt 
Toàn thân lạnh ngắt 
Thuyền chìm sâu sâu mãi bể Hư Vô 
Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất 
Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ 
Ngửa trông lên cung Quế tít mù xa 
Dần dần khuất 
Dưới chân ta 
Thuyền mây sóng lật 
Không gian vừa sụp đổ chung quanh 
Một trời đêm xiêu rụng tan tành 
Dư hương yếu từng giây 
Trong tay níu đôi thân liền sát 
Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh 
Sao lìa ngôi phương hướng ngã bên mình 
Cơn lốc nổi 
Đờn tiên thôi gọi 
Âm thầm xa bặt tiếng tiêu 
Nhưng mê man say uống miệng người yêu 
Ta cũng như nàng 
Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới 
Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải 
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn 
Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới 
Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn

Tình Xưa - Vũ Hoàng Chương

Anh đã tưởng Em quên rồi thuở ấy 
Nguyệt tròn gương phong nhụy đóa hoa tình 
Mái chèo thơ buộc chặt khóe thu xinh 
Đâu biết có phong ba tàn nhẫn thế 
Trải một cuộc nương dâu thành bãi bể 
Anh tưởng rằng Em đã dứt tình xưa 
Có ngờ đâu, trời hỡi! -- đến bây giờ... 
Chỉ vì Em giận hờn trong khoảnh khắc 
Nỡ ra đi khiến hồng Nam nhạn Bắc 
Em ra đi giấc mộng xé làm đôi 
Chẳng rõ cùng Anh dẫu một lời thôi 
Để từ đấy cho lòng Anh tan nát 
Và từ đấy cho đời Anh phiêu bạt 
Tự bình minh về tận dốc hoàng hôn 
Tự nguồn yêu về tận vực u buồn... 
Nhưng Em ạ, khi nào Anh nỡ trách 
Người yêu xưa, hỡi người xưa trinh bạch 
Thời gian qua Anh chỉ xuốt mười năm 
Tiếc cho hoa đang nụ nguyệt đang rằm 
Anh không giận, khi nào Anh nỡ giận 
Người Anh yêu, hỡi người yêu tàn nhẫn 
Mười năm qua Anh chỉ xuốt thời gian 
Khóc cho hoa riêng úa nguyệt riêng tàn 
Ôi mười năm, quãng thời gian lạnh lẽo 
Giòng lệ tưởng trôi phăng đời niên thiếu 
Vẫn còn nguyên vang bóng thuở ban đầu 
Hơi tiếng người xưa hồ dễ quên đâu... 
Từng đêm trắng Anh ngược về quá khứ 
Hồn đơn chiếc đi sâu vào tâm sự 
Gắng đào sâu từng kỷ niệm êm đềm 
Những phút vui từng đã sống bên Em 
Chỉ một chút hương vương từ cặp má 
Đủ dựng lại cả một đêm vàng đá 
Vầng trăng xưa, ngươi có nhớ gì không 
Bóng trà mi đêm ấy bóng dương lồng 
Chỉ một chút hương vương từ sợi tóc 
Đủ dựng lại cả một đêm vàng ngọc 
Mái lầu xưa, ngươi có nhớ nhung gì 
Bóng dương lồng đêm ấy bóng trà mi... 
Vì anh không quên nên Em còn nhớ 
Cho có chiều nay khung đời vỡ lở 
Nghe lầu trăng bừng sống dậy mùi hương 
Mây khói nào kia vỗ cánh đưa đường 
Vì Anh nhớ nên Em quên chẳng dễ 
Cho có chiều nay Không Gian phá thể 
Mái chèo thơ lại buộc khóe thu xinh 
Lại tỏ gương trăng, lại ngát hoa tình 
Mất đi một nửa chính mình 
Đã mười năm bóng với hình xa nhau 
Chừ đây rũ bụi lên Lầu 
Thời Gian thay áo nguyên màu thanh tân 
Ngoài giòng năm tháng phù vân 
Đôi ta làm lại mùa Xuân tuổi Vàng... 
Nhìn nhau -- ai thiếp? ai chàng? 
Cười cho sắt đá mơ màng dưới kia

Tình Thuở Thanh Bình - Vũ Hoàng Chương

Có một mùa thu đẹp chẳng ngờ 
Mây chiều rải lụa sớm dăng tơ 
Nắng thanh bình cũng vàng như bướm 
Hoa cũng vàng như nguyệt trẻ thơ 
Lòng đất bừng lên tiếp ý trời 
Tuổi em mười sáu, anh hai mươi 
Say duyên còn khép hương phong nhụy 
Mở một đào nguyên giữa cuộc đời 
Mê tình đắm đuối hơn mê nhau 
Chẳng nghĩ đường xa chẳng biết sầu 
Khúc khích chim vàng trong khóm biếc 
Cười ai bỡ ngỡ chiếc hôn đầu 
Lòng nhịp theo lòng tay nắm tay 
Nho đương mùa ngọt trái môi say 
Dưới hoa đêm ấy nồng âu yếm 
Đâu biết hương thề lạnh tối nay 
Tưởng ngâm mãi khúc Bạch Đầu Ca 
Chị nguyệt ai ngờ dối chúng ta 
Non nước, trời ơi! này một cuộc 
Bể dâu tàn nhẫn, bóng xuân qua 
Ôi thôi cuộc thế hết thanh bình 
Cái tuổi thơ ngây của chúng mình 
Đã hết rồi em!... và cũng hết 
Cả mùa thu ấy đẵm men tình 
Trăng hết là trăng của ái ân 
Mây phaima màu tóc ý trung nhân 
Nắng tan một giấc mơ thi sĩ 
Hoa héo mùi hương miệng nữ thần 
Nghe chớm hơi may lạnh bốn trời 
Nhớ nhung mùa cũ tiếc ngày vui 
- Em Kiều Thu ạ! mười năm cách 
Lòng gã Hoàng Lang vẫn ngậm ngùi

Tình Thứ Nhất - Vũ Hoàng Chương

Xuân đằm trong mơ... một buổi chiều 
Bên em anh thấy sóng lòng xiêu 
Mê man giải hết tình u ẩn 
Trong lúc điên rồ anh quá yêu. 
Vì anh vẫn ước: Chẳng bao giờ 
Em hiểu tình ta, nhắc chuyện xưa. 
Anh sợ đời anh đầy lệ tủi 
Không làm vui được em ngây thơ. 
Nhưng anh tha thiết, có ngờ đâu 
Một khắc tan hoang ý buổi đầu 
Anh đã đem dâng tình thứ nhất 
Đáy lòng chôn chặt tự bao lâu. 
Em cười... chế riễu: "Anh thường bảo 
Ưa kiếp giang hồ sống lẻ loi; 
Sao anh nghĩ đến tình duyên sớm, 
Gạn hỏi chiều nay chuyện lứa đôi?" 
Cười cợt nhưng lòng bao cảm động 
Ngập ngừng trên lá lệ long lanh. 
Thổn thức, tim em thầm mách lẻo 
Rằng em giây phút đã yêu anh. 
Hỡi ơi một phút giây huyền ảo 
Đủ dẹp lòng anh sóng gió yên! 
Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ, 
Cho dẫu ngày mai em lãng quên. 
[ Hà Nội 1936 ]

Tình Liêu Trai - Vũ Hoàng Chương

Quê Nàng xa lắm tận phương Đông 
Mãi xứ bình minh rậy lửa hồng 
Vóc liễu y thường hoa phất phới 
Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông 
Chưa gặp bao giờ ta đã mê 
Này đêm trăng thiếu rượu xa về 
Có ai ngăn bước cầm tay nhủ 
Xá muội tình sâu chớ lỗi thề 
Lời nói như làn hương thoảng đưa 
Sóng trăng gờn gợn chút âm thừa 
Liêu Trai nghi hoặc người trong truyện 
Hay đó tình duyên một kiếp xưa 
Rượu ngấm say nằm dưới gốc mai 
Khói sương tha thướt áo bay dài 
Đê mê trở gối -- ồ trăng lặn 
Rêu biếc còn ghi nhẹ dấu hài 
Nẻo mặt trời lên thoảng dáng mây 
Xiêm y mờ nhạt vóc hoa gầy 
Bể Đông Nàng đã dần lui gót 
Kỷ niệm chứng lưu một chút đây 
Gạn giấc chiêm bao với mảnh hình 
Tóc xòa buông rủ má tròn xinh 
Hoa mai thêu trắng nền xiêm lụa 
Đôi mắt ngời sao miệng đẫm tình 
Lòng cháy yêu đương tự bấy giờ 
Xá chi ngoài Thật với trong Mơ 
Đêm đêm ảo ảnh thơm chăn gối 
Tình hướng về Đông dạ lắng chờ

Thu Có Nguyệt - Vũ Hoàng Chương

Sương thu ngủ trắng ngọc liên thành 
Phượng nở đêm nào cặp má Khanh 
Hội thắm đèn hoa, mây họp bạn 
Kề vai cùng đẹp áo trăng xanh... 
Chừ đây mưa gió mưa tung hoành 
Xa nhau đành nỡ cho đành gió mưa 
Đêm nào thôi đã đêm xưa 
Cánh tay ngùi vết hương thừa trống không 
Trời một phương ai tỏ thức nồng 
Ngọn đèn ai quạnh, lửa nhàu bông 
Mưa vây tám nẻo tù chân bướm 
Mà gió xoay chiều loạn núi sông... 
Nghẹn ngào hoa địch lá phong 
Giàn dưa chìm tiếng tơ lòng bẻ bai 
Canh Hà Mô, gối Liêu Trai 
Gối xuông nửa gối, canh dài sáu canh 
Sóng càng cao mãi ý hoài Khanh 
Mưa gió tàn đêm, mộng chẳng lành 
Biết đến bao giờ thu có nguyệt 
Chén hoa vàng có mắt ai xanh 


Hoa Đăng: Tuổi xanh 
Trăng dịu từ phen gặp gió lành 
Sông lam từ buổi gặp non xanh 
Từ hoa quen bướm trời quen đất 
Em đã yêu rồi, đã của Anh 
Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá 
Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ 
Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng 
Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ 
Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua 
Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa 
Trái tim vẫn tuổi Đồng Trinh Bạch 
Thì sắc hương còn vẹn tuổi Hoa 
Thời gian có mỏi cánh chim bằng 
Vũ trụ sang mùa tận thế chăng 
Anh vẫn còn Thơ về giáng bút 
Em còn Hoa đủ kết hoa đăng 
Hoa gieo ánh sáng ngập tinh cầu 
Bút vẽ thành Thơ giấc mộng đầu 
Nắng rộng mưa dài thu một nét 
Không gian còn lại có bề sâu 
Lứa đôi tái thế vẫn tương phùng 
Nguyên thủy nào đâu khác cực chung 
Anh muốn dìu Em giờ hiện tại 
Nghe trăng hòa điệu nước lên cung 
Hòa điệu lên cung trăng nước dậy 
Xuyên ngang gió trận dọc mây thành 
Tuổi Thơ này với Hoa Niên ấy 
Muôn trước ngàn sau thăm thẳm xanh

Thiên Đường Lại Mở - Vũ Hoàng Chương

Vườn tưởng trọn mùa hoang phế 
Còn thơm một nụ quỳnh hoa 
Lịch tưởng trọn dòng hoen lệ 
Còn tươi một ánh dương hòa 
Chừ đây xuân thắm lòng tang 
Dưới gót chân em bừng nở 
Từ nay đời ấm từng trang 
Dưới búp tay em lần giở 
Em ơi! một sớm trao tình 
Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp 
Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh 
Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp 
Lòng em còn ngát hương duyên 
Đỏ thắm như lòng Trái Đất 
Tình ta còn mới y nguyên 
Như buổi Thiên Đường chưa mất 
Em ơi! một sớm trao tình 
Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp 
Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh 
Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp 
Ánh trăng hiền hậu bao nhiêu 
Ngọc sáng mười phương tinh tú 
Là đây bờ cõi Tình Yêu 
Này cặp môi đào hé nụ 
Lòng em còn ngát hương duyên 
Đỏ thắm như lòng Trái Đất 
Tình ta còn mới y nguyên 
Như buổi Thiên Đường chưa mất 
Lắng nghe em niềm mong nhớ 
Dâng ngời sóng mắt đê mê 
Em ạ Thiên Đường lại mở 
Chờ ta chắp cánh bay về

Tâm Sự Một Người - Vũ Hoàng Chương

Thơ ném mười phương 
Tình trao thiên hạ 
Mỏi nhớ mòn phương 
Ngàn dâu bóng ngả. 
Gối chăn ơi, hỡi chiếu giường, 
Vùi đây tâm sự thê lương! 
Tiếng thở dài sao rụng 
Hàng lệ đắng mưa tuôn. 
Đầu ấp vào ngươi 
Mình riết vào ngươi 
Giòng đau tâm sự khơi nguồn. 
Bình sinh mộng đã hoàng hôn 
Bông, tre, vải, cói... mồ chôn cuộc đời. 
Ta khóc cùng ngươi 
Ta giãi cùng ngươi 
Giòng đau tâm sự đầy vơi. 
Gối chông chênh, mền cũ nếp khâu rời 
Chiếu mong manh, giường hẹp của ta ơi! 
Trăng rụng nửa vời 
Đêm mờ trọn kiếp 
Nghiêng đĩa dầu vơi 
Không thành giấc điệp. 
Bảo giùm ta, gối hỡi chăn hời! 
Phương nào sự nghiệp? 
Tình mất đâu nơi? 
Hương phấn vàng son ngoài cửa khép 
Then cài nghe mộng tứ bề rơi. 
Gối chăn yêu mến, giường thân thiết, 
Ta mở hồn ta với các ngươi! 
[ Sài Gòn 1957 ]

Tạm Ghé Thuyền - Vũ Hoàng Chương

Hạnh phúc thôi rồi lạc cánh duyên 
Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên 
Gió cao một sớm rời tay lái 
Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền 
Mê chút thơ ngây tìm đến trọ 
Cùng em đâu phải ý trao duyên 
Hây hây xuân chớm hồng đôi má 
Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền 
Buổi tan về học mấy chiều hương 
Ta đón chờ em nẻo tới trường 
Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm 
Ôi người xưa hứa trọn đời thương 
Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ 
Riêng trắng lòng ta một bến sương 
U uất sầuđâu đâu bừng nổi dậy 
Thuyền ơi neo hãy cắm tha phương 
Ta nhổ thuyền đây từ giã em 
Ái ân mồ đắp phía sau rèm 
Mênh mông đâu đó ngoài vô tận 
Một cánh thuyền say lạc hướng đêm

Sai Lạc - Vũ Hoàng Chương

Nao nao tiếng sắt dội trên đường 
Sầu chở đầy xe nẻo cố hương 
Đá gập ghềnh nghiêng đôi bánh gỗ 
Tre làng mươi đảo biếc trong sương 
Dĩ vãng mơ hồ sau khóm tre 
Đâu đây trường học trống tan về 
Bờ ao gợn đỏ màu hoa sắn 
Kỷ niệm khơi cùng vết bánh xe 
Bâng khuâng vòng sắt nặng nề quay 
Vang bóng thời xưa tản mác đầy 
Sông ngủ hoàng hôn đều đượm khói 
Men chiều nghiêng ngả chiếc xe say 
Lưỡi tê thành bại đắng giang hồ 
Bánh lệch thăng bằng lối mấp mô 
Nao nức thăm quê sầu chểnh mảng 
Phong Trần sai nhịp với Ngây Thơ

Rằng Thực Rằng Hư - Vũ Hoàng Chương

Kiếp nào Mỵ-Nương Trương-Chi 
Kiếp này đôi lứa tình si đã liều 
Chén thề hoa ngát men yêu 
Tự ngàn xưa bỗng một chiều lại say. 
Kiếp xưa đèn tỏ chiều nay 
Môi đào kia, má nhung này: cố nhân! 
Sánh vai ngâm xuống cõi trần 
Muôn đời xa, phút giây gần, dễ chi! 
Ngâm rằng đôi lứa tình si 
Một yêu, thôi có sá gì biển dâu! 
Tiếng rung vẽ giấc mơ đầu 
Qua thời-gian; vẫn nguyên màu chưa phai. 
Nòi Tình sau trước hỡi ai, 
Tin nhau há chỉ "một vài phần" ư? 
Thuyền trôi, rằng thực rằng hư 
Gái Lầu-Tây với Chàng Ngư-Phủ nào? 

[ Hà Nội 1939 ]

Quay Về - Vũ Hoàng Chương

Đêm xe lửa ghé Na-sầm 
Lũng sâu chợt hiểu gõ lầm ải quan 
Núi vây lòng chảo mê man 
Khói sương đè nặng lá gan cây rừng. 
Lạc loài thôn bản rưng rưng 
Kiều-Thu, Hà-nội... mấy từng xa xưa! 
Bấy lâu xuôi ngược đường Nam Bắc 
Đầu máy vô tình mặc đẩy đưa. 
Tuần trước ga Thanh còn ruổi nắng 
Chiều nay xứ Lạng đã giong mưa. 
Vui chi phố chợ Kỳ-lừa 
Nằm đây nung nấu lòng dưa héo ròn... 
Chẳng toa nào chở rượu ngon 
Song song đường sắt nỉ non canh dài. 
Làm sao quên được tình ai 
Chàng Lưu còn nẻo Thiên-thai còn tìm! 
Mai anh bỏ kiếp giang hồ lại. 
Đáy biển vừa rung động mũi kim. 
Phải gắng thêu xong đường chỉ dở 
Uyên-Ương liền cánh mãi đôi chim! 
Dư âm Hà-nội chưa chìm 
Kiều-Thu còn vẹn trái tim đa tình. 
[ Na Sầm 1939 ]

Phố Cũ - Vũ Hoàng Chương

Ôi chốn này xưa ai sánh vai 
Trán cao hoài vọng tóc buông cài 
Tuổi thơm mười sáu tình thơm mới 
Duyên đượm hàng mi ngập nắng mai 
Hồ Gươm sóng lụa bờ tơ liễu 
Hàng Trống Hàng Khay rộn bước người 
Sách vở lên hương trầm ngát nẻo 
Hoa soan hoa phượng chói màu tươi 
Thấp thoáng hè qua đài phượng rụng 
Lào rào thu muộn lá soan rơi 
Tay trong tay nắm, tình trong mắt 
Lòng bốn mùa xuân, nguyệt bốn trời 
Đôi lứa mê say cùng gắn bó 
Mẹ cha cùng hẹn sẽ dành nơi 
Trường chung một hướng nhà chung ngõ 
Hoa gấm cùng mơ dệt cuộc đời 
Thế mà tan tác mười năm mộng 
Có kẻ ra đi chẳng một lời 
Nửa kiếp lênh đênh dừng phố cũ 
Một mình trơ với tuổi ba mươi 
Lớp học nào tan đường rộn rã 
Tình thơm mộng nhỏ tóc buôngvai... vai... 
Hàng Khay Hàng Trống hoa nào rụng 
Màu tím thờ ơ vạt áo ai

Nửa Đêm Trừ Tịch - Vũ Hoàng Chương

Bấy nay một mối tình cao quý 
Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời 
Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục lụy 
Nửa đêm Trừ-tịch gió lên khơi. 
Giai nhân danh sĩ mấy người 
Bốn phương tâm sự một trời Cố đô. 
Mười năm qua, đến bây giờ 
Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào. 
Xuân về nhớ thuở ngát chiêm bao 
Giòng nước trôi xuôi chợt nghẹn ngào 
Lạc lõng vàng son màu lữ thứ 
Cành mai gượng ánh mặt hoa đào. 
Mười phần xuân có gầy hao 
Tấm lòng xuân vẫn dạt dào như xưa. 
Mấy phen biếc đó hồng đưa 
Dẫu rằng xong, vẫn là chưa thỏa nguyền. 
Chung một nòi Thơ chín kiếp duyên 
Mối tình nguyên thủy vẫn y nguyên 
Trải vui trăng nước sầu mưa gió 
Cùng lạc về đây bốn hướng thuyền. 
Cảm thông giữa lúc hàn huyên 
Ta nghe cặp mắt u huyền nao nao 
Vũ-lăng nhớ chuyện suối Đào 
Chia tay chẳng biết phương nào tìm quê. 
Có nghĩa gì đâu một chữ "về" 
Nếu không ngàn dặm ngược sơn khê 
Nếu không ngược cả mười năm ấy 
Về tận kinh đô của Ước-thề! 
Mùa xuân quạt gởi thơ đề 
Bảo giùm ta -- chúa Xuân hề! -- còn không? 
Hỡi ơi, một phút mơ mòng 
Đã tan rồi, mấy phương lòng sầu lên! 
[ Sài Gòn 1955 ]

Nối Giấc Mơ Tình - Vũ Hoàng Chương

Trăng vườn Bách Thảo ngày xưa đẹp 
Như cái ngày xưa của chúng mình 
Thư viện lầu trang đôi ngả ấy 
Lòng thoa ý quạt ngát hương trinh 
Vườn rõi mây bay chàng đắm mộng 
Lầu mong gió tới thiếp mê tình 
Ai hay gang tấc mà non ải 
Bướm chiếc hoa đơn bóng lẻ hình 
Ôi não nùng hoa ngây ngất bướm 
Đào tươi má thiếp mộng chàng xanh 
Thế mà e ấp mà lơ đãng 
Cho hết mùa xuân, hỏi có đành 
Mười lăm năm ấy nhầu tâm sự 
Văn giới Chương Đài uổng có danh 
Nhạc gửi thơ trao người tứ xứ 
Vui là em gượng cũng như anh 
Nào buổi sương sa chiều nắng tắt 
Nào khi tỉnh rượu lúc tàn canh 
Đôi phen căn vặn niềm son sắt 
"Má vẫn đào ư? mộng vẫn xanh?" 
Kìa bóng trăng rung hồi trống trận 
Ôi thôi! cuộc thế hết thanh bình 
Hết theo cả một mùa thương nhớ 
Ai xẻ làm đôi mảnh nguyệt chênh 
Nhưng mùa dẫu hết tình chưa hết 
Đôi mảnh gương nga vỡ lại lành 
Trông mặt cả cười đêm tế ngộ 
"Đào còn tươi má, mộng còn xanh" 
Chuyện xưa nhắc tới cùng ngơ ngẩn 
Lâu lắm rồi, Em đã "của Anh" 
Lâu lắm rồi kia, Chàng "của Thiếp" 
Từ ngày xuân chớm tuổi bình minh 
Ai rằng: "Suốt bấy chầy mưa gió 
Mộng đẹp giờ đây biết có thành?" 
Ta bảo: "Ai ơi, càng bão táp 
Má càng tươi đấy, mộng càng xanh." 
Hãy xóa mười lăm năm cách biệt 
Cùng nhau mơ nối giấc mơ tình 
Hồn mai lòng trúc hương thề đượm 
Dằng dặc muôn vàn kiếp tái sinh

Nhớ Thu - Vũ Hoàng Chương

Những đêm đông buồn trăng vắng 
từ nơi vô hình yên lặng 
Muôn tiếng than dài đưa vẳng 
tung bay rẽ đám mây mù 
Lướt qua hồ rộng 
mà bờ khuya đã chìm trong sương trắng 
Hay vờn rung bóng tối 
nơi rừng sâu hồn gió vi vu... 
Phải chăng anh 
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu 
Của nước non yêu nhớ mùa thu? 
Nhớ tiếc những ngày thu lại 
mang theo vẻ buồn tê tái 
Nhưng thật dịu dàng êm ái 
như chuông chiều thoảng mây qua 
Như giòng suối mơ hồ 
ẩn hiện bên sườn non, mê mải 
Rừng cây xanh bờ cỏ biếc, 
véo von cùng tiếng chim ca; 
Vẻ buồn bông lông kín đáo 
não nùng như khúc bi ca 
Của khách phiêu linh dưới bóng tà! 
Tia sáng mùa thu mờ dịu 
thoảng lướt rừng khô gió yếu 
Man mác nhẹ nhàng như liễu 
buồn như hơi thở cuối cùng. 
Ôi sắc đẹp gợi hồn Thơ 
bao vẻ thanh cao huyền diệu! 
Cho nên lòng Cảnh-vật 
vì thu say đắm đã từng rung 
Như lòng ai kia 
dưới ngón tay hồng người ngọc từng rung 
Xa chìm nơi biển mộng Tình-chung. 
Nhưng tiếc mùa thu năm ấy 
cũng vì non sông đã thấy 
một nàng tươi xinh lộng lẫy 
với rèm thơ ấu mờ che 
Buông nhẹ gót đào non 
trên thảm cỏ sương đầm gió chạy 
Hay trên đường lau sóng lượn 
rồi bên bờ suối pha lê 
Thoắt dừng chân 
nàng múc trong tay ngà muôn hạt pha lê 
Tưới cảnh chiều hôm ánh sáng về. 
Hay lúc tà huy lưu luyến 
nơi ngàn cây xa gió chuyển 
Như tiên nga vườn Thượng-uyển 
tả tơi làn tóc đưa hương 
Lóng lánh áo hồng nâu 
như thêu gợn muôn đường kim tuyến 
Dưới khe lá rừng thu vắng 
hoàng hôn hấp hối còn vương 
Nàng thơ ngây ngồi nhặt lá 
trên đồi cỏ úa còn vương 
Giữa rừng thu dịu trắng hơi sương... 
Ngày nay phía ngàn trơ trọi 
hoa cỏ âu sầu than gọi 
Cùng bóng chiều hôm thăm hỏi: 
nàng tiên thu trước giờ đâu? 
Để riêng hiu quạnh non sông 
suối bạc mây hồng mong mỏi. 
Thu đi nàng vắng bóng 
ngày đông lạnh lẽo chảy càng lâu. 
Biết chăng, nàng tuyệt sắc, 
cảnh yêu người tình thắm dài lâu 
Vì nàng đi mang vết thương sâu? 
Thi sĩ buồn chung với cảnh 
nên khi đêm tàn sao lạnh 
Ngắm khoảng xa vời hiu quạnh 
xót cho thân thế phù du 
Mến tiếc nơi lầu cũ người xưa 
mà nay tôi phải lánh 
Tôi thường vẳng tiếng than dài 
trong hồn gió vi vu. 
Phải chăng anh 
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu 
Của lòng tôi yêu nhớ Kiều-Thu? 
[ Hà Nội 1936 ]

Mùa Thu Đã Về - Vũ Hoàng Chương

Thu về mảnh dẻ bước chân êm 
Mong manh sương thoáng mờ y xiêm 
Gió thơm đẹp lối xôn xao lá 
Rung hoa làm gợn nguồn trăng đêm 
Phơi phới lâng lâng đôi gót nhỏ 
Xa lạ như muôn đời thượng cổ 
Hoang đường như một giấc chiêm bao 
Không nơi đâu ngăn cấm được Thu vào 
Cho đến tận thâm khuê còn trống ngỏ 
Chân vô ảnh biết chi là cổng ngõ 
Gót sen êm dìu dịu bước như ru 
Lời suối êm nhè nhẹ cất như ru 
Gọi trao buồn thoáng sầu vô cớ 
Không thi sĩ cũng nghe lòng rộng mở 
Trái tim nào then khóa với nàng Thu 
Muôn dây đa cảm đều xao xuyến 
Áo mỏng chân êm nàng đã đến 
Chiếc cung vừa nhẹ lướt trên tơ 
Ai rằng Thu khơi nguồn tiêu sơ 
Ta rằng Thu gây mầm tình mơ 
Chính tay Thu gieo rắc mến thương hờ 
Bởi nàng Thu là chị của nàng Thơ