Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Nửa Đêm Trừ Tịch - Vũ Hoàng Chương

Bấy nay một mối tình cao quý 
Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời 
Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục lụy 
Nửa đêm Trừ-tịch gió lên khơi. 
Giai nhân danh sĩ mấy người 
Bốn phương tâm sự một trời Cố đô. 
Mười năm qua, đến bây giờ 
Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào. 
Xuân về nhớ thuở ngát chiêm bao 
Giòng nước trôi xuôi chợt nghẹn ngào 
Lạc lõng vàng son màu lữ thứ 
Cành mai gượng ánh mặt hoa đào. 
Mười phần xuân có gầy hao 
Tấm lòng xuân vẫn dạt dào như xưa. 
Mấy phen biếc đó hồng đưa 
Dẫu rằng xong, vẫn là chưa thỏa nguyền. 
Chung một nòi Thơ chín kiếp duyên 
Mối tình nguyên thủy vẫn y nguyên 
Trải vui trăng nước sầu mưa gió 
Cùng lạc về đây bốn hướng thuyền. 
Cảm thông giữa lúc hàn huyên 
Ta nghe cặp mắt u huyền nao nao 
Vũ-lăng nhớ chuyện suối Đào 
Chia tay chẳng biết phương nào tìm quê. 
Có nghĩa gì đâu một chữ "về" 
Nếu không ngàn dặm ngược sơn khê 
Nếu không ngược cả mười năm ấy 
Về tận kinh đô của Ước-thề! 
Mùa xuân quạt gởi thơ đề 
Bảo giùm ta -- chúa Xuân hề! -- còn không? 
Hỡi ơi, một phút mơ mòng 
Đã tan rồi, mấy phương lòng sầu lên! 
[ Sài Gòn 1955 ]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét