Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Tình Thứ Nhất - Vũ Hoàng Chương

Xuân đằm trong mơ... một buổi chiều 
Bên em anh thấy sóng lòng xiêu 
Mê man giải hết tình u ẩn 
Trong lúc điên rồ anh quá yêu. 
Vì anh vẫn ước: Chẳng bao giờ 
Em hiểu tình ta, nhắc chuyện xưa. 
Anh sợ đời anh đầy lệ tủi 
Không làm vui được em ngây thơ. 
Nhưng anh tha thiết, có ngờ đâu 
Một khắc tan hoang ý buổi đầu 
Anh đã đem dâng tình thứ nhất 
Đáy lòng chôn chặt tự bao lâu. 
Em cười... chế riễu: "Anh thường bảo 
Ưa kiếp giang hồ sống lẻ loi; 
Sao anh nghĩ đến tình duyên sớm, 
Gạn hỏi chiều nay chuyện lứa đôi?" 
Cười cợt nhưng lòng bao cảm động 
Ngập ngừng trên lá lệ long lanh. 
Thổn thức, tim em thầm mách lẻo 
Rằng em giây phút đã yêu anh. 
Hỡi ơi một phút giây huyền ảo 
Đủ dẹp lòng anh sóng gió yên! 
Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ, 
Cho dẫu ngày mai em lãng quên. 
[ Hà Nội 1936 ]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét