Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Công Chúa Mười Lăm - Vũ Hoàng Chương

Công-chúa MƯỜI-LĂM, nàng ở đâu? 
Tìm nàng, thôi đã nát Âu-châu! 
Ba-lê Nhãđdiển hay La-mã 
Đâu cũng rêu in lệnh MIỄN-CHẦU. 

Sân-chầu lẻ cặp những vần thơ 
Giạt tới sông XANH lạnh ngắt bờ. 
Nét vẽ bay lên sườn núi TRẮNG, 
Đâu rừng Thi-Họa thuở ban sơ? 

Ta mỏi đi hoang chín kiếp dài, 
Áo thêu rồng phượng rách chông gai. 
Nhớ năm xưa đến khu Rừng-cấm 
Lụcđdịa già nua bỗng đẹp trai! 

Kiếp thứ mười nên bước đã chồn, 
Ta gieo mình xuống thảm hoàng hôn. 
Ngủ chung giấc ngủ nàng Công-chúa, 
Mơ-tuổi MƯỜI-LĂM biếc lại hồn. 

Nàng say sưa ngủ dưới trời sao 
Chợt gọi tên ta giọng ngọt ngào: 
Anh nhích gần coi em vẽ bóng 
Cho THƠ là một với CHIÊM-BAO! 

Đê mê nhịp thở phút huyền ngưng, 
Đôi lứa chìm sâu đáy Tượng-trưng. 
Ta nhủ: Kìa em! THƠ mở lối, 
Còn sâu hơn cả trái tim Rừng! 

Đêm cũng đêm sâu nhịp với TÌNH, 
Nhưng đêm nào chẳng có bình minh! 
Ta hôn mười ngón tay vừa nở 
Rồi bước đi hoang lại một mình. 

Tưởng đâu rừng Cấm mãi thâm u, 
Nàng chẳng bao giờ mở sóng thu. 
Vì chẳng bao giờ ta cất tiếng 
Gọi cho nàng tỉnh giấc ôn nhu. 

Năm năm trở bước một lần thôi, 
Hoàng-tử-không-nhà lại có ngôi. 
Giấc ngủ bên nàng đêm Tái-tạo, 
Thơ ngâm truyền lửa đóa hoa môi. 

Ai hay một sớm tự non sầu, 
Ngập gió bay ra lệnh MIỄN-CHẦU. 
Cánh quạ nối hàng đen khủng khiếp: 
Tin nàng công chúa bỏ rừng sâu! 

Hôm trước, loài Kim hiện ngọc ngà 
Hóa trang làm một chiếc thiên nga 
Xé mây BẠCH-LĨNH... Ôi, Ngườiđdẹp 
Trút lại tàn y: Lụcđdịa GIÀ...! 

Biển Bắc trời Âu hết đẹp trai, 
Nhòa trang Siêu-thực bóng trang đài. 
Thơ Trừu-tượng cũng nhòa linh giác, 
Hồn chẳng đong đầy cặp mắt nai. 

Ngơ ngác rừng xưa đá chập chừng, 
Nơi nào cửa Khuyết hỡi Mê-cung? 
Nàng đi mang cả hồn Thi-Họa, 
Trời biển nằm trơ mấy mảnh khung. 

Ta biết nàng đi chẳng một về, 
Tìm ai Nhãđdiển với Ba-lê! 
Mấy phen La-mã ghì vân thạch, 
Tượng ngủ không bay gợn tóc thề. 

Hỡi ơi! Công-chúa vượt trùng dương, 
Đất Mới hoa dâng khắp ngả đường. 
Sáng rực nơi nào đôi mắt biếc 
Là nơi ấy mở một triều Vương. 

Hòa-lan Đan-mạch nắng vàng thu 
Đôi bạn tình xưa phút mộng du. 
Hài gấm chỉ còn ta nhận dấu, 
Chừ xuân ngăn ngắt tím sa mù... 

Ngẩng nhìn sông Bạc chẳng mưa tuôn, 
Châu Á khuya nay đọng khối buồn. 
Thăm thẳm mấy phương lòng rạn vỡ, 
Sao-trời nhân lệ một thành muôn. 

Hoảng hốt ta ôm chặt bóng kiều, 
Đầy tay sương khói nặng bao nhiêu? 
Phải chăng, kìa góc rừng Thi-Họa 
Vẳng tiếng chim xanh gọi THIẾT-TRIỀU! 

Hai mươi mốt tuổi nét xuân đằm, 
Nàng bỏ trời Âu tuyệt bóng tăm. 
Trải đúng hai mùa sen Tịnh đế, 
Hồi loan, Công-chúa lại MƯỜI-LĂM? 

Vào giấc cô miên, nàng hãy nghe! 
Còn đây nửa vạt áo-rồng che. 
Ta lên đường gấp cùng tia nắng 
Cho kịp dâng nàng một xác ve... 

Nàng ôi! nàng ôi! ta mơ chăng? 
Biển Đông biển Tây đều biển chăng! 
Thôi rồi, ta không còn dám nghĩ 
Tiếng ấy: chim trời hay cá săng? 

Nhưng từ tăm cá bóng chim mờ, 
Kỷ niệm tung hoành nát gối mơ. 
Hoàng-tử-phiêu-bồng thân nhẹ bấc 
Vào săng càng thấy chỉ là THƠ! 

Một gửi xương da vách huyệt mềm, 
Thịt hao mòn có đất cho thêm. 
Cả THÂN TÂM lại đầy phong độ, 
Ta sẽ hồi sinh đúng nửa đêm. 

Kiếp thứ mười hay mười-một ư? 
Cần chi! rồng phượng áo chưa hư! 
Sông XANH núi TRẮNG rừng THI-HỌA, 
Ta đến phen này kết thảo lư. 

Và ta nằm xuống thảm bình minh 
Ngủ giấc sâu hơn biển Thái-bình. 
Công-chúa MƯỜI-LĂM về cạnh đó, 
Thay ngôi Chủ Khách lại càng xinh. 

Nửa giấc nàng say hé cặp môi: 
Nhớ nhau hẳn cũng THƠ xong rồi? 
Trước kia vẽ bóng, hình quên vẽ, 
Hơi tiếng đều quên... hóa lạc đôi! 

Tiếng trời hơi đất vẹn trường canh 
Nay đã về... qua nhịp-thở anh! 
Tóc bạch kim này, em chỉ đợi 
Gieo hương cho mộng ngát duyên lành. 

Ta uống từng âm hưởng dị kỳ 
Nhưng lòng nghe gợn sóng hồ nghi: 
Em ơi! Rừng-Cấm vui đoàn tụ 
Sao chẳng hề vang khúc họa mi? 

Ngọc vỡ, san hô trút suối cười: 
Anh lầm! Đây sắc nắng hồng tươi, 
Quê anh đó chứ! Và, em biết, 
Anh vẫn là anh kiếp thứ mười! 

Lầm SINH với TỬ, Á thành ÂU? 
Mới rõ tình Thơ ý Vẽ sâu! 
Hơn cả trái tim rừng Biểu-tượng; 
Bên-kia-thế giới nghĩa gì đâu! 

Công-chúa MƯỜI-LĂM chẳng bỏ ngôi, 
Ra đi là để tới đây thôi? 
Cùng ta xum họp muôn ngàn kiếp, 
Chỗ hết Thời-gian, đích phảnho hồi? 

Ta ngập ngừng toan hỏi lại nàng, 
Ngây thơ đã tiếp suối cười vang. 
Hồi thanh có họa mi chen khúc, 
Và cả trời xưa cặp Phượng-Hoàng. 

Câu-hỏi lưng chừng, lớp sóng Yêu 
Xô nghiêng về tận bến Lam-kiều. 
Nhạc đâu huyền thoại mưa vàng đổ? 
Lệnh MIỄN-CHÂU hay lệnh THIẾT-TRIỀU? 

Nàng uống mình tơ dưới áo lông: 
Sông XANH nào có khác sông HỒNG! 
Núi ĐEN núi TRẮNG nguyên là một, 
Kiếp-thứ-mười sao chưa cảm thông? 

CẢM THÔNG? Hai chữ nhớ thương đầy! 
Thi-Họa duyên nào gốc ở đây? 
Ta vội mở trang Tình-sử cũ, 
Ôi, màu vẽ Tuyết, ý thơ Mây! 

Tình-sử ai ghi? chuyện xứ nào? 
Mộng vàng đôi lứa sẽ ra sao? 
Tay nâng trang sách, ta nhìn xuống; 
Nàng chợt như tia nắng rụng vào! 

Thể-nhập rồi trang sách trắng ngà 
Ôi Nàng! sắc giấy hiện màu da. 
Đường cong tuyệt bút dần thu nhỏ 
Nằm gọn trong muôn nét kỷ hà. 

Chẳng chút hồ nghi, ta xé đôi 
Trang minh họa ấy để về ngôi. 
Vì THƠ đến lúc nguyên hình MỘNG, 
Uy lực Không-gian đã hết rồi! 

Nét vẽ cuồng dâng tóc bạch kim, 
Giòng thơ đập loạn tiếng con tim. 
Nàng ôi! TÌNH một phương không đáy, 
Ta phải làm ra đáy để tìm! 

Quên hết ngôn từ, chữ với câu, 
Vần phai theo bóng, nét theo màu. 
Dư âm Thi-Họa riêng còn chút: 
CÔNG CHÚA MƯỜI LĂM NÀNG Ở ĐÂU? 

[ Sài Gòn 1967 ]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét