Mòn Mỏi
Qua qua, quạ giục cảnh tương sầu
Bến vắng, đò chiều, viễn khách đâu ?
Lá đổ lá vương vàng góc núi
Khói che sương khói bạc giang đầu
Mỗi lần thu đến đong thương nhớ
Mấy độ đông về đếm giọt châu
Chinh phụ neo thuyền mong vó ngựa
Xuân tàn, xuân lại lướt qua mau ...
Chu Hà
ĐỢI CHỜ
Đời không vui cảnh lại đeo sầu
Ủ rủ nằm mình anh ở đâu?
Hoa rụng não nề bên gối chiếc
Tình rơi héo hắt giữa thu đầu
Bao lần háo hức xây duyên kiếp
Mấy lúc âm thầm nhỏ hạt châu
Phơi phới xuân buồn, xuân cách trở
Người yêu không đến, mộng tàn mau...
Thanh Huy
Trăng đơn
Nửa mảnh trăng côi nửa mảnh sầu
Khung trời tĩnh mịch khách về đâu
Thuyền đi lướt sóng buồm căng gió
Bến ở chờ ai tóc bạc đầu
Nước nổi bèo trôi lòng khắc khoải
Đêm buồn bạn nhớ lệ mờ châu
Ngoài trời lá đổ sương hòa nhịp
Bất lụn canh tàn trống điểm mau
Vancali
Đò Xưa
Đò xưa đã chở ánh trăng sầu
Cuối nẻo chân trời đổ bến đâu
Khách đợi khách buồn con nước rộng
Kẻ mong kẻ nhớ thời gian đầu
Rêu phong mờ nhạt tình chia lối
Các bụi giăng mù mí đọng châu
Thu lạnh tàn đêm tìm bóng ngã
Ai về ai ở chớm thương mau
Đoạn Trường
Nhớ Quê
Quốc quốc chim kêu gợi cảnh sầu
Nhà tan nước mất hỏi vì đâu?
Ngóng trông cố quận mờ tầm mắt
Thương nhớ quê xưa bạc mái đầu
Mỗi bận giao mùa lòng nổi gió
Bao lần chuyển tiết lệ rơi châu
Chiều nương cánh nhạn về nơi ây
Tưởng bóng mẹ già giục bước mau…
Duyên Hồng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét