Một bông cúc nở trong vườn vắng
Gió lạnh ngàn phương lướt thướt về
Lá úa dần mòn rơi rụng hết
Sương mù giăng mắc lụa lê thê
Song quạnh tóc huyền buông lả lướt
Nàng buồn đôi mắt hững hờ trông
Một hai ba cánh buồm nâu ngả
Biển dậy màu xanh sóng chập chùng
Bỗng mang biển thẳm ngang trời thẳm
Một chấm đen rồi hai chấm đen
Đôi vợ chồng son đôi nhạn nhỏ
Bay vể tổ ấm mớm hương duyên
Khoan thai bốn cánh chèo khoan nhặt
Cố đẩy đò yêu đến bến yêu
Tuy gió lạnh về sương lạnh xuống
Thì mùa thu lạnh biết bao nhiêu?
Môi nàng từ thủa xuân tô đỏ
Chưa nở một lần với ái ân
Nhưng từ thủa xuân tô đỏ má
Má kia nước mắt thấm bao lần
Bởi đâu hay bởi đôi chim nhạn
Đã mỉa mai nàng phận lẻ loi
Lẻ tẻ buồng gương nàng với bóng
Ngày ngày nhìn mãi nhạn chung đôi
Khi lẻ loi thâu khi mắt lệ
Mải nhìn đôi nhạn luyến nhau bay
Khi lòng là một nơi hoang đảo
Đan áo cho ai những lúc này?
Nàng như tâm sự như mong ngóng
Ở tận đâu đâu một sự gì
Nhưng chẳng bao giờ đưa đến cả
Tiếng chân ngựa giẫm lặng yên nghe...
..Tiếng chân ngựa giẫm trên đường sỏi
Nghệ sĩ anh chàng của bốn phương
Mưa xuống lạc đường trời lạnh lắm
Tối rồi mưa nữa ngựa chùn cương
Những câu tâm sự câu tâm sự
Đã thốt ra từ miệng ái ân
Bên đống than hồng người khách trọ
Má hồng như má gái đương xuân
Rồi một ngày sương hai ngày sương
Ngựa hồng không thấy thắng yên cương
Ái ân làm ngắn ngày lưu luyến
Cắt đứt bao nhiêu vạn dặm đường
Kể từ thu ấy mỗi thu sang
Lại thấy nàng đan áo vội vàng
Tôi thấy nàng nhìn đôi nhạn nhỏ
Bằng đôi mắt đẹp của yêu đương.
Nguyễn Bính
0 nhận xét:
Đăng nhận xét