Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Bính. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Bính. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

Xóm Ngự Viên - Nguyễn Bính

Xóm Ngự Viên ở cạnh đường Gia Hội (Huế)
ngày xưa là khu vườn Thượng uyển.
------------

Lâu nay có một người du khách
Gió bụi mang về xóm Ngự Viên
Giậu đổ dây leo suồng sã quá
Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng
Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá
Xóm vắng rêu xanh những lối hè
Khách du lần giở trang hoài cổ
Mơ lại thời xưa xóm Ngự Viên .

Xuân Tha Hương - Nguyễn Bính

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Ôi, chị một em, em một chị
Trời làm xa cách mấy con sông
Em đi trăng gió đời sương gió
Chị ở vuông tròn phận lãnh cung
Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm
Trăm hờn nghìn giận một mùa đông

Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống
Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng...
Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng

Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
Chị vẫn môi son vẫn má hồng?
Áo rét ai đen mà ngóng đợi
Còn vài hôm nữa hết mùa đông!

Xuân Về - Nguyễn Bính

Đã thấy xuân về với gió đông .
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe 
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi

Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng

Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ khăn thâm trảy hội chùa
Gậy trúc giắt bà già tóc bạc
Lần lần tràng hạt niệm nam mô .

1937

Cô Hàng Xóm - Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có dậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi ! Bướm hãy vào đây !
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Tại sao không thấy nàng cười,
Khi hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...

Lỡ Bước Sang Ngang - Nguyễn Bính


"Em ơi em ở lại nhà 
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương 
Mẹ già một nắng hai sương 
Chị đi một bước trăm đường xót xa . 
Cậy em, em ở lại nhà 
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương 
Hôm nay xác pháo đầy đường 
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng 
Chuyến này chị bước sang ngang 
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay . 
Rượu hồng em uống cho say, 
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng. 
(Rồi đây sóng gió ngang sông, 
Đầy thuyền hận,, chị lo không tới bờ) 
Miếu thiêng vụng kén người thờ, 
Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em. 
Đêm nay là trắng ba đêm, 
Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn. 
Một vai gánh vác giang san... 
Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương. 
Mắt quầng, tóc rối tơ vương 
Em còn cho chị lược gương làm gì ! 
Một lần này bước ra đi 
Là không hẹn một lần về nữa đâu, 
Cách mấy mươi con sông sâu, 
Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh 
Cũng là thôi... cũng là đành... 
Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ? 
Tuổi son nhạt thắm phai đào, 
Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người ! 
Em đừng khóc nữa, em ơi ! 
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em ! 
Một đi bảy nổi ba chìm, 
Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần 
Dù em thương chị mười phần, 
Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ." 

Chị tôi nước mắt đầm đìa, 
Chào hai họ để đi về nhà ai... 
Mẹ trông theo, mẹ thở dài, 
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran. 
Tôi ra đứng ở đầu làng 
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa. 

Tiếng Trống Đêm Xuân - Nguyễn Bính

Chiều xuân, mưa bụi nghiêng nghiêng 
Mưa không ướt áo người xem hội làng. 
Khen ai nhuộm nhiễu Tam Giang 
Đánh dây xà tích cho nàng chơi xuân. 
Khen ai tròn áo tứ thân 
Mịn quần lĩnh tía, chùng khăn lụa sồi. 
Khen ai tóc thẳng đường ngôi, 
Ấm hơi trầu quế, thơm mùi hương nhu. 
Khen ai áo kép, quần hồ 
Hội làng mê mải sớm trưa đi về. 
Khen ai e ấp tình quê 
Bút hoa chưa thảo, gương thề còn nguyên. 

Đôi Nhạn ! - Nguyễn Bính

Một bông cúc nở trong vườn vắng 
Gió lạnh ngàn phương lướt thướt về 
Lá úa dần mòn rơi rụng hết 
Sương mù giăng mắc lụa lê thê 

Song quạnh tóc huyền buông lả lướt 
Nàng buồn đôi mắt hững hờ trông 
Một hai ba cánh buồm nâu ngả 
Biển dậy màu xanh sóng chập chùng 

Bỗng mang biển thẳm ngang trời thẳm 
Một chấm đen rồi hai chấm đen 
Đôi vợ chồng son đôi nhạn nhỏ 
Bay vể tổ ấm mớm hương duyên 

Vâng - Nguyễn Bính

Lạ quá ! Làm sao tôi cứ buồn ?
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn ?
Làm sao tôi cứ tương tư mãi,
Người đã cùng tôi phụ rất tròn ?

Thì ra chỉ có thế mà thôi !
Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác,
Dệt từng tấm mộng để dâng ai .

Khuyên mãi sơn cho chữ "Ái tình"
Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh .
Có người, đêm ấy, khoe chồng mới:
"Em chửa yêu ai, mới có mình"

Có người trong gió rét mùa đông
Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng
Còn bảo: "Đường len đan vụng quá !
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông ."

Vâng ! chính là cô chửa yêu ai,
Lần đầu đan áo kiểu con trai .
Tôi về thu cả ba đông lại,
Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời !

Tương Tư - Nguyễn Bính

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một ngườị
Gió mưa là bệnh của giời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang
Không sang là chẳng đường sang đã đành
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi\...
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho !
Bao giờ bến mới gặp đò ?
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?

Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ?

Trường Huyện - Nguyễn Bính

Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ
Lá sen vương phấn hương sen ngát
Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tuởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ .

Em đi phố huyện tiêu điều quá
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi .

Trời Mưa Ở Huế - Nguyễn Bính

Trời mưa ở Huế sao buồn thế!
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày
Thềm cũ nôn nao đàn kiến đói
Trời mờ ngao ngán một loài mây .
Trường Tiền vắng ngắt người qua lại
Đập Đá mênh mang bến nước đầỵ
Đò vắng khách chơi nằm bát úp
Thu về lại giở gió heo may ...

Chúng tôi hai đứa xa Hà Nội
Bốn tháng hình như kém mấy ngày
Lăn lóc có dư mười mấy tỉnh
Để rồi nằm mốc ở nơi đây

Tình Tôi - Nguyễn Bính

Tình tôi là giọt thủy ngân
Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn
Tình cô là đóa hoa đơn
Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.
Lòng tôi rối những tơ đàn
Cao vời những ước đầy tràn những mơ
Lòng cô chẳng có dây tơ
Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo!

Hồn tôi giếng ngọt trong veo
Trăng thu trong vắt biển chiều trong xanh
Hồn cô cát bụi kinh thành
Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe .

Thư Cho Chị - Nguyễn Bính

Viết cho chị cánh thư này
Một đêm lữ thứ em say rượu cần
Nhớ người cách một mùa xuân
Hình như người đã một lần sang sông
Ồ! say! thương nhớ vô cùng
Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!
Làm sao giấc ngủ không dài
Sao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?

Làm sao em sống như thừa
Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau
Kể từ hai đứa thôi nhau
Em thường chả có đêm nào không say

Thời Trước -ng Nguyễn Bính

Sáng giăng chia nửa vườn chè
Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
Vì tằm tôi phải chạy dâu
Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
Chồng tôi thi đỗ khoa này
Bỏ công đèn sách từ ngày lấy tôi
Kẻo không rồi chúng bạn cười
Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa .
Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
"Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"

Một quan là sáu trăm đồng
Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi
Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy
Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.
Tôi ra đón tận gốc bàng
Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem .
Đêm nay mới thật là đêm
Ai đem giăng giải lên trên vườn chè.

1936

Nhớ - Nguyễn Bính

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
Em thử quay xem được mấy vòng
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
Em thử lào xem được mấy thưng!
Anh ơi! Em nhớ em không nói
Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên
Từ đấy về đây xa quá đỗi
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi
Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi
Thoi ạ làm sao thoi lại cứ
Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành
Kêu mãi làm em cứ tưởng anh
Nội nhật hôm qua về tới bến
Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê
May còn được hơn ai sương phụ
Là nhớ người đi có thể về.

Nhạc Xuân - Nguyễn Bính

Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Xuân đã sang đò nhớ cố nhân
Người ở bên kia sông cách trở
Có về Chiêm Quốc như Huyền Trân ?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Phơi phới mưa sa nhớ cố nhân
Phận gái ví theo lề ép uổng
Đã về Chiêm Quốc như Huyền Trân ? 

Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Lăng lắc đường xa nhớ cố nhân
Nay đã vội quên tình nghĩa cũ
Mà về Chiêm Quốc như Huyền Trân ?