Thư cho em bằng giấy lụa trời
Bằng dòng mực biếc của hồn tôi
Hồn tôi thành mực năm mười bốn
Thuở đứng lặng yên ngắm dáng người
Thơ tôi nắn nót rồi không gởi
Hồn bỏ thư đi đến bên người
Phải chi yêu đương là không ngỏ
Chỉ có đôi lòng hiểu nhau thôi
Khi viết lời yêu tôi cứ ngỡ
Vỡ rồi một cõi mộng bao la
Cõi mộng bấy lâu tôi giấu kín
Trong đáy lòng xanh quá thật thà
Có tôi không trong trái tim người
Thư tình đã gởi buồn xa xôi
Em vẫn riêng một lòng u ẩn
Tôi vẫn bồng bềnh như mây trôi
Giờ này em có giống như tôi
Ngồi bâng khuâng để nhớ một người
Dù biết tình yêu là muôn thuở
Vẫn sợ không em giữa cuộc đời
0 nhận xét:
Đăng nhận xét