Bạn cùng ta ngược dòng lên Tứ Sở
Chiều cuối đông lau trắng quét ngang trời
Ngã ba sông mây che đầu sóng vỗ
Xuồng như cánh lá bập bềnh trôi
Trời cao rộng người thì bé nhỏ
Đời trăm năm chỉ chớp mắt mà thôi
Nhân gian đông tri kỷ có bao người
Nơi quạnh vắng nỗi buồn lan ngọn cỏ
Lại thấy lòng đôi chút thảnh thơi