Mà khói hoàng hôn cay mắt nhau
Mà chiều như rụng theo chân bước
Và nắng đường xa bỗng bạc màu
Ra đi còn hẹn ngày trở lại
Cứ ngoái đầu trông một nẻo quê
Hợp tan là lẽ đời dâu bể
Ly hương ôm mãi mộng quay về
Ra đi nào phải tan hình bóng
Mà quặn lòng đau đêm qua sông
Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông
Ra đi hồn chở đầy cố xứ
Nặng oằn quê cũ một vầng trăng
Gió lạnh xứ người mau bạc tóc
Đêm dài ai uống rượu tri âm?