Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Tình chết như cây khô - Trịnh Bửu Hoài

Người đến phải chăng từ gió động 
Từ trăm năm vừa thức một loài chim 
Ta có trăng treo ngoài thềm cổng 
Em bước vào ôi bóng dáng linh thiêng 

Guốc người gõ mà lòng ta muốn khóc 
Nhà năm xưa hoa lá rụng hoang sơ 
Lòng năm xưa sương đã ướt mờ 
Người về chỉ để chạm hồn cô độc 

Thiên đường ta chiều thơ sớm nhạc 
Nhạc chưa tàn mà buồn vướng trên môi 
Sầu của ta trong 
rượu đời kiêu bạt 
Bao nhiêu ly hồn vẫn nhớ riêng người 

Những chiều mây bay về phương mộng 
Chợt nhớ người lần thay áo sang sông 
Thuở bờ xa sóng lớp mịt mùng trông 
Có ta đứng để lòng sầu theo nước 

Bởi như mây làm sao em ghé được 
Thăm vườn ta dù tay ngoắc miệng cười 
Người bỗng vắng lá phủ vàng ngõ trước 
Và hồn ta nào chắc xinh tươi 

Nay em đến dù lòng là biển rộng 
Tình chết rồi có tưới cũng mòn công 
Nhà ta nhiều lá chết buổi sang đông 
Nên cũng ấm với chút tình của lửa

0 nhận xét:

Đăng nhận xét