Tôi dạo thanh bình giữa phố đông,
Tự cười sao chở núi và thông
Đến đây áng trở người qua lại;
Bỗng lướt ngang tôi một thoáng hồng.
Tâm trí còn kinh trận gió người !
Bốn bề không khí bỗng reo tươị
Một luồng ánh sáng xô qua mặt,
Thắm cả đường đi, rực cả đờị
Tôi trải thương yêu đưới gót giày,
Ôm chừng bóng lạ giữa mê saỵ
Lòng buồn lững thững vương sau áo,
Bước đẹp mà sao khéo tỏa dâỵ
Thiên hạ về đâu ? Sao vội đi ?
Bao giờ gặp nữa ? Có tình chi ?
- Lòng tôi theo bước người qua ấy,
Cho đến hôm nay vẫn chẳng về.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét