Hiển thị các bài đăng có nhãn Xuân Diệu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xuân Diệu. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

Dại Khờ - Xuân Diệu

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.

Lời Thơ Vào Tập Gởi Hương - Xuân Diệu

Tôi là con chim đến từ núi lạ, 
Ngứa cổ hát chơi. ( ?) 
Khi gió sớm vào reo um khóm lá, 
Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời. 

Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, 
Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca. 
Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín, 
Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa. 

Hát vô ích, thế mà chim vở cổ, 
Héo tim xanh cho quá độ tài tình, 
Ca ánh sáng bao lần vây máu đỏ, 
Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh. 

Tôi réo rắt, chẳng qua trời bắt vậy 
Chiếc thuyền lòng, nước đẩy phải trôi theo. 
Gió đã thổi, cho nên buồn phải dậy, 
Hồn vu vơ, tội ấy ở mây đèo! 

Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc 
Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên. 
Cảm nếp trán của người lo sáu khắc, 
Thương năm canh nước mắt những ai phiền. 

Nghề lựa chữ, thôi một trò trẻ nhỏ, 
Dăm câu vui đắp đổi với câu sầu, 
Sương với bóng, không có gì tỏ rõ 
Xin đừng cười ! đời có nghĩa chi đâu? 

Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở, 
Nhưng sách nầy, tôi để cả trái tim. 
Giở cho khéo, kẻo lòng tôi động vở, ( ?) 
Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm. 

Nắng củ phai rồi, lòng tôi vẫn cất 
Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây; 
Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất : 
Tôi với tay giam giữ ở trong nầy. 

Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch, 
Ấy là tôi dào dạt với âm thanh ; 
Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách, 
Dưới tay ai, xem lại nỗi lòng mình. 

Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy, 
Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh. 
Nhưng thú thật, mối tình đau khổ ấy 
Ðể riêng tây như có chỗ không đành. 

Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thỏa, 
Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn, 
Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khỏa, 
Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn. 

Nhưng nghĩ lại : sống vẫn là hơn chết, 
Gần hơn xa, yêu mến ngọt ngào thay ! 
Nên thú thật, tôi mong nhiều kẻ biết 
Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày 

Và nghĩ ngợi : Ai mà ai oán thế ! 
Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao! 
Thưa một kiếp ai không từng nhỏ lệ ! 
Ta cùng buồn: mơn trớn vuốt ve nao ! 

Và hãy yêu tôi, một giờ cũng đủ, 
Một giây cũng cam, một chút cũng đành; 
Khổ tôi hát, loài người xin chớ phụ ! 
Cô hay dịu dàng, chầm chậm thưa anh. ( ?) 

Thơ tôi đó, gió lùa đem tỏa khắp, 
Và lòng tôi, mời mọc bạn chia nhau. 
Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp, 
Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu. 

Tôi là con chim đến từ núi lạ, 
Ngửa cổ hát chơi 
Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả, 
Hỏi làm chi ! Tôi không biêt trả lời. 

Xuân Diệu

Những Đêm Hành Quân - Xuân Diệu

Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi
Cùng đổ mồ hôi, cùng sôi giọt máu;
Tôi sống với cuộc đời chiến đấu
Của triệu người yêu dấu gian lao
*
Tôi đã đi hàng chục đêm sao,
Một chiếc xe - đạp vào băng bóng tối;
Cũng có lúc mây trời đen kịt lưới.
Cũng có tuần trăng mới, ánh trăng trong
Đã mấy khi tôi thức với non sông
Trọn những đêm ròng, mắt chong chân bước,
Đêm hành quân thả tâm hồn đi trước
Yêu với căm, hai đợt sóng ào ào
Vỗ bên lòng, dội mãi tới trăng sao
Giữa đêm tối, gần xa là biển mực.
Chính là lúc trái tim càng sáng rực;
Khi mắt không nhìn được bốn thước xa.
Chính là khi nghe cả núi sông nhà...
Tôi như đứa trẻ con đôi mắt khép
Sờ mặt mẹ trên ngón tay tha thiết;
Tôi hiểu hết đêm nay thôn xóm nghĩ gì.
Đằng chân trời ấp ủ những điều chi...
*
Đã ngót năm, vẫn nhớ từng tấc đất!
Là những tháng mưa bom căng thẳng nhất,
Khi giữa đường, nhờ đất để che thân,
Anh càng yêu đất nước gấp trăm lần
Khi qua sông, trời bỗng dưng chóng sáng,
Máy bay giặc đằng xa như chớp nhoáng,
Bà mẹ đứng cao trên mạn chèo thuyền,
Mấy mươi người thành một chí cương kiên;
Khi những dấu tay bứng trồng còn mới
Trên hai hàng cây bên đường xanh tới
Ân cần lo nảy lá ẩn người qua;
Khi hố bom vừa lấp suốt đêm qua
Đá còn thân dưới chân anh cảm động;
Khi mắt cháy nhìn những tường gạch rụng
Trại cụ già an dưỡng Ngã Ba Môi;
Khi những người phòng Quỳnh Lập đêm đời,
Những chân đau dưới trăng mờ lững thững...
Ôi! những tháng sống cùng Thanh Nghệ vững.
Nước rào rào chảy vạn đập Đô Lương;
Đi dưới cà phê Đông Hiếu nông trường
Hoa trắng toát ngát thơm lừng mấy dặm;
Khuya mệt quá, thấy đường xa một chậm,
Những túp nhà cho chỗ ngủ, nơi ăn;
Những Cầu Đồi, cầu Hổ trong trăng
Đứng vững với cầu Hàm Rồng sắt thép;
Những Tĩnh Gia trở ra phà Ghép
Những Quảng Tường, Quảng Tiến biển Sầm Sơn:
- Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi,
Cùng đổ mồ hôi, cùng sôi giọt máu
Tôi sống với cuộc đời chiến đấu
Của triệu người yêu dấu gian lao
26-5-1966

Bác Đi Xa Cháu, Nhớ Ghê - Xuân Diệu

Bác đi xa cháu, nhớ ghê
Thằng cu Vũ, bác chưa về được thăm.
Bây giờ cháu đã lên năm,
Từ khi nhỏ xíu cháu nằm trên tay,
Bác rất yêu cái thằng này,
Tưởng như có cháu là hay trên đời.
Bác xem là một con người
Còn non, đang bú tay, vòi đó thôi;
Có khi bác đứng bên nôi
Muốn đưa cho cháu cõi đời đẹp hơn.
Bây giờ cháu đã biết khôn
Bác ngồi làm việc, cháu luôn chạy vào
Bày trò chơi nhởi lao xao,
Đang chơi dở cuộc, lại ào chạy ra;
Lấy chăn phủ ghế chui qua,
Ngăn bàn thích lục, tranh gà thích xem:
Xếp rồi, cháu lại đảo lên,
Có ngày bác phải mười phen dọn nhà:
Khi gần, bác giận bác la,
Đi xa, bác lại nhớ mà rất thương.
***
Chiêm bao thấy cháu đêm trường
Bác hôn mặt Vũ như gương sáng bừng.
Hôm về bác cháu ta mừng,
Bác cho trăm thứ trong rừng Quì Châu.
(Quì Châu 20-5-1963)

Yêu - Xuân Diệu

Yêu là chết ở trong lòng một ít 
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu . 
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ; 
Người ta phụ , hoặc thờ ơ , chẳng biết ... 
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt . 
Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu , 
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu ! 
-- Yêu , là chết ở trong lòng một ít . 
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt , 
Những người ai theo dõi dấu chân yêu ; 
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu . 
Và tình ái là sợi dây vấn vít . 
Yêu , là chết ở trong lòng một ít . 
-- 1935

Ý Thu - Xuân Diệu

Những chút hồ buồn trong lá rụng 
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân. 
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng; 
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần. 

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve, 
Thế mà ve đã tắt theo hè. 
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ; 
Gió vỡ ngoài kia ai có nghe ? 

Hôm nay tôi đã chết theo người 
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi; 
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ, 
Cách xa chôn hết nhớ thương rồị 

Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên. 
Muốn bước trong đời, phải dậm trên 
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng. 
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền. 

Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ? 
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài ? 
Thực là dị quá - Mà tôi nữa ! 
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phaỉ

Vỉ Sao - Xuân Diệu

Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào, 
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao ?" 
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp 
Một thoáng cười yêu thỏa khát khao 

-- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên, 
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền, 
Không thể vô tình qua trước cửa, 
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? 

Ai đem phân-chất một mùi hương 
Hay bản cầm ca ! Tôi chỉ thương, 
Chỉ lặng chuồi theo giòng cảm xúc, 
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương. 

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu ! 
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều 
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, 
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu ... 

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa 
Dầm chân trong nước, đứng say sưa, 
Cho tôi là kẻ qua sa mạc 
Tạm lánh hè gay; -- thế cũng vừa 

Rồi một ngày mai, tôi sẽ đị 
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi ! 
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá, 
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì

Tư Tuyệt Tương Tư - Xuân Diệu

Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi 
Sao nhiều xa cách thế, em ơi! 
Sớm trông mặt đất thương xanh núi; 
Chiều vọng chân mây nhớ tím trờị 
Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu 
Cây vắng : chim bay, nắng vắng chiều 
Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu 
Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu ... 
Hoa tím tương tư đã nở đầy! 
Mời em dạo bước tới vườn đây 
Em xem : yêu mến em gieo hạt 
Hoa tím tương tư đã nỡ đầy ...

Trăng - Xuân Diệu

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá ; 
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi , 
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ ... 
Im lìm , không dám nói năng chi . 
Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng , 
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang , 
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá . 
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang . 
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh , 
Cho gió du dương điệu múa cành ; 
Cho gió đượm buồn , thôi náo động 
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh . 
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ , 
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ . 
Trăng sáng , trăng xa , trăng rộng quá ! 
Hai người , nhưng chẳng bớt bơ vơ . 
-- 1936

Trách Em - Xuân Diệu

Em không có gì đáng trách 
Nhưng anh muốn trách em 
Trách bởi sao yêu mến 
Rồi lại đến yêu thêm. 
Trách: sao anh nhớ em 
Đến nỗi hồn xẻ nửa, 
Trách: sao em đi rồi 
Anh như ngồi trên lửạ 
Trách chiếc răng nho nhỏ 
Bên một khóe môi cườị 
Anh trách nhiều em đó 
Đôi mắt đen, em ơị 
Thương em sợ trễ tàu 
Quên trái cam để lạị 
Giận anh tối hôm qua 
Phải viết bài, thức mãị 
Thương em đi vội vã 
Tem không kịp mua dành 
Về làng xa bưu điện 
Là chậm thư cho anh. 
Anh còn muốn trách em 
Bỗng gió mùa đông bắc 
Em đi chăn mỏng manh 
Chợt trên đường công tác. 
Anh vừa thương vừa trách 
Càng trách lại càng thương 
Tìm theo anh xa cách, 
Lòng anh đi giữa đường ...

Tình Qua - Xuân Diệu

Tôi dạo thanh bình giữa phố đông, 
Tự cười sao chở núi và thông 
Đến đây áng trở người qua lại; 
Bỗng lướt ngang tôi một thoáng hồng. 
Tâm trí còn kinh trận gió người ! 
Bốn bề không khí bỗng reo tươị 
Một luồng ánh sáng xô qua mặt, 
Thắm cả đường đi, rực cả đờị 
Tôi trải thương yêu đưới gót giày, 
Ôm chừng bóng lạ giữa mê saỵ 
Lòng buồn lững thững vương sau áo, 
Bước đẹp mà sao khéo tỏa dâỵ 
Thiên hạ về đâu ? Sao vội đi ? 
Bao giờ gặp nữa ? Có tình chi ? 
- Lòng tôi theo bước người qua ấy, 
Cho đến hôm nay vẫn chẳng về.

Thơ - Xuân Diệu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậụ 
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. 
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh; 
Cành biếc run run chân ý nhị 
Gió thầm, mây lặng, dáng thu xạ 
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà. 
Buồn ở sông xanh nghe đã lại, 
Mơ hồ trong một tiếng chim quạ 
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm, 
Hây hây thục nữ mắt như thuyền. 
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu, 
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Thở Than - Xuân Diệu

Tôi là một kẻ điên cuồng 
Yêu những ái tình ngây dạị 
Tôi cứ bắt lòng tôi đau đớn mãi, 
Đau vô duyên, đau không để làm gì. 
Ôi! tình si 
Không có một giờ yên ổn! 
Nếu bỏ được trái lòng cho gió' cuốn, 
Đem vứt đi, như là trái chua cay! 
Nếu một chiều có thể rải tung bay 
Tất cả linh hồn thổn thức! 
Nhưng mỗi lần đưa tay lên nén ngực, 
Lại nghe tình nhiều hơn số ngón tay 
Với mi kia, mắt nọ, với môi này, 
Với chuỗi tên người liên tiếp ... 

Yêu với mến! mến và yêu! tiếng điệp 
Của khúc ca nào vừa cắt, vừa saỷ 
Lòng tôi lạnh lẽo đêm nay, 
Theo một con đường mấy nẻọ 

Và đêm nay, lòng tôi lạnh lẽo ... 
Như sáng trăng trên mặt nước thu lờ. 
Tôi là một kẻ bơ vơ 
Yêu những ái tình quạnh quẽ. 
- Xuân Diệu, Thơ Thơ

Thơ Duyên - Xuân Diệu

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên, 
Cây me ríu rít cặp chim chuyền. 
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá, 
Thu đến -- nơi nơi động tiếng huyền. 
Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu, 
Lả lả cành hoang nắng trở chiềụ 
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn, 
Lần đầu rung động nỗi thương yêụ 
Em bước điềm nhiên không vướng chân, 
Anh đi lững đững chẳng theo gần, 
Vô tâm -- nhưng giữa bài thơ dịu, 
Anh với em như một cặp vần. 
Mây biếc về đâu bay gấp gấp, 
Con cò trên ruộng cánh phân vân. 
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh, 
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần. 
Ai hay tuy lặng bước thu êm, 
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm, 
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy, 
Lòng anh thôi đã cưới lòng em. 
-- 1940

Tặng Thơ - Xuân Diệu

Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi 
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng 
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng 
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôị 
Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi ! 
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá. 
Tôi không biết, không biết gì nữa cả, 
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôị 
Hãy để yên tôi dệt thắm tên người 
Ai lý luận với ân tình cho đáng ! 
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng ! 
Xuân có hồng thì tôi có tình tôị 
Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi; 
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống. 
Chớ chia rẽ - dễ gì ta gặp mộng ! - 
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôị 
Chính hôm nay gió dại tới trên đồi; 
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát; 
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt ? 
Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi ! 
Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi 
Không giấu giếm, như một con đường thẳng. 
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng, 
Đây dây thơ tôi đã rứt vì ngườị

Phượng Mười Năm - Xuân Diệu

Phượng trong sáng nảy hồng trên một cõi 
Như muôn đàn cùng gảy dưới máy cao 
Ánh sáng trùm trong không gian vòi vọi 
Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao 
Biển bướm đỏ rào rào trong gió mát 
Lá non xanh như suối chảy trên trời 
Phượng, phượng hỡi, cớ sao mà man mác 
Mỗi mùa hè run rẩy dưới triều môi 
Xanh đã ngủ ở dưới trời yên tĩnh; 
Đỏ còn ngân trong tiếng nói dịu dàng; 
Ta mơ màng thấy gió đang sóng sánh, 
Trống sân trường văng vẳng đánh - mười năm. 
Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng 
Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi 
Ta cùng mình như cành cây riết quấn 
Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời 
Phượng mười năm .... hiu hắt gió mười năm 
Yêu mười năm .... nhớ muôn thuở .... mười năm

Phải Nói - Xuân Diệu

"Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ? 
"Anh tham lam , anh đòi hỏi quá nhiều . 
"Anh biết rồi , em đã nói em yêu ; 
"Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ ? " 
-- Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ , 
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng ; 
Không tỏ hay , yêu mến cũng là không . 
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch . 
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích , 
Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài . 
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ... 
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ? 
Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ , 
Phải nói yêu , trăm bận đến nghìn lần ; 
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân , 
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái . 
Em phải nói , phải nói , và phải nói 
Bằng lời riêng nơi cuối mắt , đầu mày , 
Bằng nét vui , bằng vẽ thẹn , chiều say , 
Bằng đầu ngả , bằng miệng cười , tay riết , 
Bằng im lặng , bằng chi anh có biết ! 
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng , 
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng , 
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ . 
Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ . 
-- 1936

Ở Ngoại Vạn Lý - Xuân Diệu

Ở ngoài vạn lý thương em, 
Anh đi vạn lý nhìn xem chân trời! 
Tấm thân vàng ngọc xa vời, 
Nhớ nhà, nhớ nước, liên hồi nhớ em. 
Hai tuần đã nhói trong tim 
Nhưng chiêm bao mặt lại chiêm bao hồn; 
Chiêm bao nhớ dập thương dồn 
Nữa đêm vạn lý hãy còn tìm nhau! 
Ước chi đôi phút qua mau 
Thấy em một chút đỡ sầu cách xa 
Một phần trái đất bao la 
Hai hôm cất cánh đã qua muôn trùng 
Thư nhà anh vẫn đợi trông, 
Chữ tay em viết, sóng lòng em trao 
Canh khuya thương nhớ khát khao 
Em ơi, vạn lí lòng hao đêm dài ...

Nụ Cười Xuân - Xuân Diệu

Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui 
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trờị 
Sao buổi đầu xuân êm ái thế ! 
Cánh hồng kết những nụ cười tươị 
Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao 
Cây vàng rung nắng , lá xôn xao; 
Gió thơm phơ phất bay vô ý 
Đem đụng cành mai sát nhánh đàọ 
Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều 
Bên màu hoa mới thắm như kêu; 
Nỗi gì âu yếm qua không khí, 
Như thoảng đưa mùi hương mến yêụ 
Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe 
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê; 
Mùa xuân chín ửng trên đôi má 
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề ... 
Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người 
Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi 
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy 
Thiếu nữ làm duyên đứng mỉm cườị

Nhớ Mông Lung - Xuân Diệu

Muôn ngìn thương nhớ tới bên tôi, 
Tôi tới bên cây lẳng lặng ngồị 
Ánh sáng vấn vương chiều uể oải, 
Sắc hè bông phương rớt từng đôị 
Sắc hạ rung rinh bốn phía hè ... 
Hồn ai hiu hắt lá xanh tre ? 
Dịu dàng như có, như không có, 
Biển ở xa xăm gởi gió về 
Hương ngây tội lỗi rải mơ màng 
Da thịt du dương của những nàng 
Tên tuổi mờ bay, thân chẳng định, 
Mắt buồn đâu đã khép trong sương. 
Có ai nhớ đến giữa lòng tôi 
Phong cảnh trăm năm, buồn vạn đời 
Trong gió ? Trong mây ? Trong nắng ngả ? 
Từ đâu đưa lại tiếng chơi vơi ! 
Mà nhớ điều chi ? Hay nhớ ai ? 
Cũng không biết nữạ- Nhớ nhung hoài 
Những trời xa lắm, xưa, xưa quá, 
Đến nỗi trong lòng sắc đã phaị