Tình Sầu
Gởi hết cho tôi trọn chén sầu
Người đem thương nhớ thả nơi đâu
Bao giờ gặp lại bờ môi cũ
Mấy thuở tìm ra ánh mắt đầu
Cách biệt trăm đường buồn phận lệ
Chia ly vạn nẻo tủi duyên châu
Tình rời một sớm rồi xa mãi
Nắng khuất phương nao cỏ úa mầu
Nguyên Thoại
Ngắm trăng
Nguyệt rớt thang mây nguyệt đợm sầu
Gian trần bách chiết dạt về đâu
Trăm bề ánh bạc ôm hàn khí
Một dải đêm đen lấp đỉnh đầu
Hồn náu bào phòng hồn hoá máu
Rượu vô đáy dạ rượu ra châu
Bất tường bạch đạo vân du mãi
Đáp cõi âm nhai ắt nhiệm mầu
Cu Rảnh
ĐÀN TÔI
Ðàn tôi réo rắt vạn thương sầu
Dạ khúc bay hoài mãi tận đâu
Dĩ vãng nồng nàn bờ bến cũ
Môi tươi ấp ủ nụ hôn đầu
Hoa xinh chớ héo khơi nguồn lệ
Trái đắng rèn mình hoá ngọc châu
Sát cánh bên nhau bền vững mãi
Cung thương phím nhớ tải muôn mầu
Vũ Kim Thanh
Sầu tình
Người đi để lại một cung sầu
Hỡi ánh trăng thề lạc lối đâu?
Góp lại niềm thương lần gặp cuối
Khơi thêm nỗi nhớ lúc quen đầu
Bơ vơ đối bóng sa dòng lệ
Lạc lõng soi mình nhỏ giọt châu
Mắt biếc, môi hồng phai sắc thắm
Tình ơi xin hãy sớm tươi màu
Mộc Lan
Vị sầu
Một sớm tình đi nếm vị sầu
Mà nào có biết bởi vì đâu
Thiên An gởi mắt chiều Thu cuối
Bạch Mã chia tay tháng Hạ đầu
Chẳng vẹn duyên thề rưng rức lệ
Không tròn mộng ước chực chờ châu
Bâng khuâng giở lại trang lưu bút
Cánh phượng ngày xưa bỗng nhạt màu
Nguyên Thoại
0 nhận xét:
Đăng nhận xét